Chương 7: Hé lộ diện mạo thật của bông hoa. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâu lắm mới gặp chú mà cháu không chào hỏi đã định đi luôn sao?"

"Chú, chú?"

Chú đã ở đó từ khi nào? Chỉ mới trước đó còn chưa thấy ai mà bây giờ quay lại thì chú đã đứng hút thuốc và nhìn cô từ bao giờ. Đã lâu không được gặp, Seo Young mừng rỡ chạy lại, sà vào lòng chú.

"Chú có khỏe không ạ?"

"Nhìn thấy mà con không biết à? Con nhóc này."

Bàn tay thô ráp của chú xoa xoa đầu thật dễ chịu, Seo Young cứ ở yên trong lòng chú như một đứa trẻ. Chú cũng nhẹ nhàng vỗ về cô. Nhưng đó chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi.

Chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình, Seo Young bắt đầu sởn gai ốc, bằng cách nào chú đã biết được nơi này. Seo Young vùng ra và lùi lại một bước.

"Làm thế nào chú biết được thế ạ?"

Seo Young chưa từng nói cho chú biết về vị trí của mình. Phương tiện liên lạc duy nhất giữa hai người là chiếc điện thoại di động thì đã mất từ lâu, cũng đã rất lâu rồi cô không ghé qua nhà ở Seoul, vậy bằng cách nào chú biết được vị trí của cô. Nhận thức sâu sắc điểm bất thường này, mặt Seo Young dần đanh lại.

"Cháu, phải rời khỏi ngôi nhà đó."

Lời nói dứt khoát ấy càng khiến Seo Young thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Rõ ràng chú đang nắm bí mật nào đó. Và có lẽ bí mật ấy có liên quan đến Ma cà rồng.

"Chú biết được điều gì ạ..."

"Seo Young à."

"Chú đang biết điều gì?"

Đáp lại giọng nói và vẻ mặt lạnh lùng của Seo Young, chú chỉ gãi đầu. Đúng là...mình nói chuyện có hơi thiếu đầu đuôi quá không? Nhìn cô cháu gái đang cảnh giác đề phòng, người đàn ông thở dài, tay lục lọi túi quần, lôi ra bao thuốc lá và hút một điếu.

Rít...

Khói thuốc bay lên, chú hít một hơi thật dài rồi lại phả khói ra, sau đó hỏi lại Seo Young.

"Cháu thấy có vẻ chú đang biết điều gì?"

Bị hỏi ngược trở lại, Seo Young im lặng, nhìn chú đăm đăm. Người đàn ông này có vẻ lạ lẫm, khác hoàn toàn với người chú mà cô từng biết, Seo Young liên tục lùi lại.

"Nếu cứ ở đó cháu sẽ gặp nguy hiểm. Chú sẽ bảo vệ cháu, vì thế hãy rời khỏi ngôi nhà đó."

"... Chú biết hết cả rồi ạ?"

"Ừ."

"Ngay từ đầu...chú đã biết ngay từ ngày đầu tiên cháu gặp nạn?"

Rõ ràng ngay từ đầu cô đã thấy nghi hoặc với cuộc điện thoại chú gọi về từ sau khi cô gặp gỡ và có giao kết với Louis. Chú đã nói chuyện bằng giọng như đang che giấu điều gì đó. Dong Hyuk gật đầu.

"Không. Chú đã biết từ trước đó nữa."

Seo Young điên đầu suy nghĩ. "Từ trước đó" là thời điểm nào? Nếu là cả trước khi cô gặp Louis...lẽ nào...

"Chú...đã làm thế?"

Nếu đúng thời điểm "trước đó" trùng với thời điểm cô đang nghĩ trong đầu thì tuyệt đối cô sẽ không thể nào tha thứ cho người đàn ông này. Mắt Seo Young gườm gườm nhưng Dong Hyuk chỉ đáp lại cô bằng ánh mắt vô cảm.

"Cháu bảo chú làm thế là làm gì?"

"Hoa Ma cà rồng..."

Seo Young vừa dứt lời, điếu thuốc trên môi Dong Hyuk vụt rơi xuống đất. Ông hết sức kinh ngạc về việc Seo Young biết về Hoa Ma cà rồng.

"Seo Young à, chuyện đó, làm thế nào cháu..."

"Đừng, đừng đến gần cháu!"

Dong Hyuk định lại gần Seo Young nhưng cô hét lên ngăn cản và lùi lại phía sau. Toàn thân Seo Young co cụm lại vì sợ hãi tột độ, Dong Hyuk không còn cách nào khác phải dừng bước.

"Lẽ nào chính chú đã đánh cắp bông hoa đó?"

"Vì thế... Vì thế! Lũ Ma cà rồng mới điên lên như vậy!"

"Seo Young à, cái đó..."

"Cháu không muốn nghe nữa!"

Dong Hyuk định nói gì đó nhưng Seo Young bịt tai lại và cự tuyệt hét lớn. Dong Hyuk cố nói nhưng Seo Young lại gào thét, chẳng lời nào có thể lọt vào tai cô.

'Mình không muốn tin điều đó. Nếu đúng là chú như vậy. Nếu như vậy, việc mình giúp đỡ Louis thật quá kì cục đó sao.'

Nếu kẻ lấy cắp hoa Ma cà rồng thực sự là Dong Hyuk thì cô chẳng còn tư cách gì để ở bên cạnh Louis. Chỉ vì người nhà mình mà Louis bị trọng thương và nhiều người khác bị vạ lây. Sự thật đó khiến tim cô nhói đau, lồng ngực quặn thắt lại.

Túc túc...túc túc...

Những giọt nước mắt của Seo Young rơi xuống nền xi măng lạnh giá rồi để lại vết đậm. Lúc này, cô không muốn tin vào sự thật đó, càng không thể tin nổi ở trong tình huống này mà cô lại thấy nhớ Louis da diết.

Nhìn Seo Young nước mắt tuôn trào, ngồi phịch xuống nền mà khóc, Dong Hyuk thấy tim như bị dao cứa. Trước hết cứ an ủi cô bé đã. Ông không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài điều này. Dong Hyuk gọi tên Seo Young và từ từ tiến lại gần.

"Seo Young à..."

"Trò gì đây."

Đột ngột ai đó xuất hiện phía trước Seo Young, ngăn không cho ai đến gần. Nghe giọng nói lạ đột ngột vang lên, nước mắt Seo Young ngừng tuôn rơi, cô từ từ ngước mắt lên.

Phải chăng đó chỉ là ảo giác? Hay là vì khóc quá nhiều cô đã kiệt sức mà mê sảng?

Louis vừa xuất hiện trước mắt, Seo Young kinh ngạc nhìn cậu trân trối.

"Ma...cà...rồng."

Nước da trắng và vẻ ngoài không thể tìm thấy trên thế giới con người này. Sống qua hàng trăm năm nhưng không hề thêm tuổi, đôi mắt đỏ rực long lanh ngay cả trong bóng tối...đó chính là Ma cà rồng. Sự xuất hiện đột ngột của Ma cà rồng khiến Dong Hyuk kinh hãi, ông lùi lại và lẩm bẩm.

"Louis..."

Louis không nói gì, chìa tay cho Seo Young đang ngồi dưới sàn. Thế nhưng Seo Young, vì quá áy náy về hành động của chú mình đã gây ra nên không thể nào dễ dàng nắm lấy bàn tay ấy. Thấy vậy, Louis thở dài và nhẹ nhàng đặt tay lên má cô.

"Đừng khóc nữa."

Louis khẽ lau những giọt nước mắt trên má Seo Young rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Cảnh tượng Seo Young gượng gạo cúi xuống để ở trọn trong lòng một người thấp hơn là Louis khá hài hước nhưng cậu vẫn bình thản hơn lúc nào hết.

"... Hai đứa, làm gì thế?"

Đột nhiên bị biến thành người ngoài cuộc, Dong Hyuk không giấu vẻ khó chịu nói. Thấy vậy, đang nhìn Seo Young, Louis quay sang Dong Hyuk gườm gườm bằng ánh mắt như thể sao ông còn chưa biến khỏi đây.

"Về thôi, Seo Young."

Ngược lại, cậu nhìn Seo Young bằng ánh mắt trìu mến nói.

Dường như đang bị mê muội bởi giọng nói ngọt ngào ấy, Seo Young bất giác gật đầu, Louis lại mỉm cười và siết chặt tay cô.

"Seo Young à?"

Phải tới lúc nghe tiếng Dong Hyuk gọi cô mới giật mình nhớ lại sự thật rằng mình chẳng còn mặt mũi nào để tiếp tục gặp Louis. Cô ngập ngừng hết nhìn Louis lại quay sang nhìn Dong Hyuk.

'Mình phải khắc phục điều sai trái ấy.'

Hoa Ma cà rồng vốn dĩ thuộc về thế giới Ma cà rồng. Không hiểu vì lí do gì mà chú đã lấy cấp nhưng dù thế nào, trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó mới là hợp lẽ phải. Nghĩ vậy, Seo Young rời khỏi vòng tay của Louis và sải bước về phía Dong Hyuk.

"Đưa cho cháu."

Seo Young chìa tay về phía Dong Hyuk và nói dứt khoát. Dong Hyuk phì cười và đặt thứ gì đó lên tay cô. Seo Young nhìn thứ trong tay mình và đột ngột hét lên.

"Cái cháu nói không phải là điện thoại mà."

Thứ Dong Hyuk đặt vào tay Seo Young là một chiếc điện thoại di động đã cũ. Seo Young nổi cáu định ném phăng chiếc điện thoại nhưng Dong Hyuk đã kịp giữ tay cô lại và lắc đầu.

"Chú không phải là kẻ cắp."

"Sao?"

Mới vừa rồi chú còn nói chuyện như thể chính mình là thủ phạm, bây giờ lại quay sang phủ nhận? Thật vô lí.

Seo Young nhìn Dong Hyuk với ánh mắt đầy hoài nghi. Dong Hyuk không nhìn lại cô mà vòng tay qua phía sau Seo Young rồi gọi Louis đang đứng từ xa nhìn hai người.

Louis chỉ lạnh lùng nhìn con người tầm thường dám gọi mình như đang chọc tức mà không hề đáp lại.

"Ngươi cũng biết rồi đúng không, Ma cà rồng? Bông hoa của chúa tể đời trước đã không còn tồn tại trên thế gian này."

Đáp lại câu nói ấy, ánh mắt Louis càng lạnh lẽo hơn. Không hề biết gì về sự thật đó, Seo Young kinh ngạc, mở to mắt như mắt thỏ rồi lần lượt nhìn Louis và Dong Hyuk.

"Ngươi là ai?"

Quá đỗi bất ngờ vì một con người tầm thường đã biết trước sự thật mà mình chỉ mới được biết, Louis cau mặt cảnh giác và bước về phía trước mặt Dong Hyuk. Cậu đẩy Seo Young về phía sau mình và ngước lên nhìn Dong Hyuk bằng đôi mắt giá băng.

Rõ ràng, đứng trước mặt ông là một thiếu niên nhỏ bé hơn rất nhiều nhưng lại tỏa ra một luồng khí chất cực mạnh, đến nỗi Dong Hyuk có cảm giác mình đang ở giữa trung tâm hoang mạc Siberia lạnh lẽo, da gà nổi đầy tay.

"Ngươi, phải chăng ngươi ở trong nhóm những kẻ bị bỏ rơi?"

"Những kẻ bị bỏ rơi... Lời lẽ có hơi nặng nề quá không? Mà nếu quả thật ta thuộc nhóm những kẻ bị bỏ rơi thì làm thế nào Seo Young lại sinh ra được?"

Louis im lặng. Rõ ràng hậu duệ của Ma cà rồng không thể sinh ra con gái. Việc Seo Young được sinh ra chứng tỏ kẻ có huyết thống cùng cô cũng chỉ là con người đơn thuần. Nhưng vẫn còn một điểm chưa sáng tỏ vẫn đè nặng lên trái tim cậu.

Trong lòng gợn gợn vì rõ ràng còn bí mật gì đó từ Dong Hyuk nhưng bây giờ cậu không còn thời gian để đối chất.

Bông hoa đã mất lại nở ra bông hoa mới, cậu phải tìm ra bông hoa mới đó trước bè lũ Ashwel.

Louis kéo tay Seo Young mở cửa để ra ngoài. Cậu giao Seo Young cho Akan đang đợi ngoài cửa và vươn tay định đóng cửa sắt.

"Ta chỉ có một lời khuyên. Bông hoa...không thể tự khai hoa một mình được đâu."

Một câu nói tối nghĩa. Coi đó là câu nói nhảm nhí, Louis đóng cửa kêu "rầm". Cánh cửa sắt kiên cố cũng không thể chịu nổi sức mạnh của Ma cà rồng, nứt thành mảnh như tờ giấy bị nhàu nát.

Reng...

"Ờ. Là tôi."

Nhận điện thoại gọi đến theo đúng giờ hẹn, Dong Hyuk liên tục trả lời "ừ, ừ" trên điện thoại.

"Seo Young? Cũng có vẻ ổn."

Dong Hyuk không thể quên ánh mắt đằng đằng sát khí của tên Ma cà rồng kia. Louis phải không nhỉ? Hình như Seo Young đã gọi như vậy.

Không rõ lý do nhưng dường như tên Ma cà rồng là Louis kia rất yêu quý Seo Young.

"Có vẻ nó đã gặp được thần hộ vệ tốt hơn cả tôi."

Vừa nói Dong Hyuk vừa lôi bao thuốc ra từ trong túi áo. Nhận ra không còn điếu nào, ông thở dài rồi nói với người ở đầu dây bên kia.

"Tôi sẽ đến đó."

Đó là câu nói cuối cùng trước khi Dong Hyuk ngắt điện thoại.

"Đó là sơ suất của thuộc hạ."

Thấy Akan gập đầu nhận lỗi, Seo Young vội xua tay phủ nhận và níu tay Louis.

Chính cô là người tự ý rời khỏi Akan, thật không công bằng nếu vì vậy mà Akan phải chịu phạt.

"Không phải! Đó là lỗi của tôi."

Đến cả Seo Young cũng níu tay mình và nhận lỗi, thấy đau đầu, Louis nhíu đôi lông mày tuyệt đẹp và gõ gõ đầu. Sau đó, cậu phẩy tay ra hiệu Akan lui ra ngoài.

Akan biến mất vào bóng của Louis, vậy là trong ngôi nhà chỉ còn lại riêng Seo Young và Louis. Đột nhiên cảm thấy gượng gạo, không biết nên làm gì Seo Young chớp mắt liên tục, người vặn vẹo không yên.

Từ sau cái hôm chính mình đã gần như tỏ tình với Louis, Seo Young cảm thấy thật gượng gạo và khó khăn khi phải ở riêng với cậu.

"Bây giờ cô lại không chạy trốn nữa à?"

"Cái, cái đó...à thì!"

'Nghĩa là cậu ta vẫn không hiểu lý do vì sao mình bỏ chạy?'

Seo Young sững người nhìn Louis bằng ánh mắt khó hiểu. Thế nhưng gương mặt ngây thơ, trong sáng trên trán hiện rõ dòng chữ "Tôi không biết lý do cô phải bỏ chạy là gì" của Louis, cô khẽ cười thất vọng.

Louis không phải con người, mà là Ma cà rồng. Cậu ta sẽ không thể hiểu nổi tâm tư tình cảm của con người, hơn nữa trong thế giới Ma cà rồng lại không tồn tại con gái. Như vậy càng không có lí do nào để cậu ta hiểu tâm trạng của con gái, ngược lại không chừng sẽ là kì cục hơn nếu cậ ta có thể hiểu rõ.

Không hiểu mình đang trông đợi điều gì ở Louis. Bỗng hoài nghi về chính bản thân, Seo Young khẽ thở dài.

"Nhưng người vừa rồi là ai?"

"Chú của tôi. Trước mắt vẫn là thế."

Seo Young bỏ lửng câu nói. Chuyện vừa rồi khiến Seo Young thực sự hoài nghi liệu người đó có đúng là chú của mình. Dong Hyuk là người thay bố mẹ đã mất của cô để đóng vai người cha. Chính vì vậy nghi ngờ ông có đúng là chú của mình hay không chẳng khác nào phản bội lại công ơn nuôi dưỡng ấy. Nhưng tình hình quá phức tạp khiến cô không thể không nghi ngờ.

"Nhưng mà bông hoa không còn nữa nghĩa là thế nào?"

Louis không hề phủ nhận lời Dong Hyuk nói. Nếu vậy, thì bông hoa đã không còn tồn tại trên thế gian này. Seo Young hỏi lại Louis nhưng cậu chỉ thở dài đáp ngắn gọn.

"Đúng như nghĩa đen của câu đó. Bông hoa đã chết rồi."

"Lẽ nào...?"

Trong lòng thầm mong điều đó là không phải nhưng khi nghe từ chính miệng Louis rằng bông hoa đã chết, Seo Young vẫn bị sốc, không thể nói lên lời. Bông hoa là thứ vô cùng quan trọng của thế giới Ma cà rồng, nếu bông hoa đó không còn nữa...

"Bông hoa không còn thì chẳng phải mọi thứ sẽ kết thúc sao?"

Seo Young thận trọng hỏi lại. Louis khẽ lắc đầu.

"Chưa phải đã hết."

"...Còn bông hoa khác sao?"

"Đúng vậy. Hình như bông hoa của Ma cà rồng đời trước đã kết hạt."

Mọi việc càng trở nên rắc rối. Thông tin về bông hoa trước đã ít ỏi, nay lại nảy sinh một bông hoa mới, biết tìm thêm manh mối từ đâu đây. Đầu quay cuồng với mớ ý nghĩ hỗn độn, Seo Young vuột miệng lầm bầm. Louis đột ngột tiết lộ cho cô một sự thật chấn động.

"Bông hoa...không phải là thực vật."

Đáp lại câu nói ấy, Seo Young cười với vẻ thất vọng. Nếu không phải là một loài thực vật thì mọi cố gắng của cô từ trước đến nay đều tan thành mây khói. Hơn nữa, nếu không phải là thực vật thì rất có thể hoa Ma cà rồng là động vật, hoặc...

"Hoặc là con người."

Seo Young gật đầu đồng ý với nhận định của Louis. Nếu hoa Ma cà rồng là con người hoặc động vật thì đó là một thực thể sống, có thể chuyển động theo ý muốn.

Nếu nói rằng bông hoa có thể đi khắp thế gian theo ý muốn thì cũng có thể nó đang ở yên bình một chỗ.

"Phải tìm ở đâu đây?"

Tìm vật cố định ở một chỗ đã khó nay lại phải đi tìm thứ có thể chuyển động thì sẽ càng vất vả hơn. Tình hình ngày càng khó khăn khiến đầu óc cô quay cuồng, Seo Young vò đầu bức tóc lo lắng.

"Nhưng có thể biết một điều là bông hoa rất đẹp."

"Cậu nói gì thế? Bông hoa rất đẹp?"

Seo Young nghiêng đầu hoài nghi trước lời gợi ý bất ngờ của Louis, cậu giải thích thêm.

"Ngài Jack đã nói như vậy. Hoa là từ ẩn dụ ám chỉ một đối tượng rất đẹp."

Từ ẩn dụ, ám chỉ một đối tượng rất đẹp. Đột ngột phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, tâm trí trở nên hỗn độn nhưng Seo Young cố gắng bình tĩnh phân tính từng ý và tổng hợp lại.

Cánh hoa ấy đỏ hơn máu, hương hoa ma mị tới mức thu hút bất cứ loài Ma cà rồng nào. Chỉ cần nếm một chút hoa, mọi vết thương sẽ được chữa lành, ai sở hữu bông hoa đó trong tay sẽ có quyền năng chế ngự mọi Ma cà rồng.

Nhưng nếu bông hoa nhắc tới ở đây không phải là loài thực vật thì tại sao lại ám chỉ "cánh hoa"? Và... tại sao lại lấy tên là hoa nhỉ? Khoan đã, đặt tên? Ai...? Ai đã đặt tên đó cơ chứ?

Những nghi vấn liên tiếp nối đuôi nhau hiện lên trong đầu, Seo Young chống cằm, đắm chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

"Từ ẩn dụ..."

Từ ẩn dụ ám chỉ một đối tượng rất đẹp. Thông thường từ ẩn dụ là để chỉ một đối tượng khác nào đó.

Hoa Ma cà rồng có liên quan mật thiết với chúa tể, khả năng chúa tể đã đặt tên đó là rất cao. Hơn nữa nếu tới mức chúa tể phải gọi là hoa thì rất có thể đối tượng ấy là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần...

"A...!"

Tại sao mình không nghĩ ra điều đó sớm hơn. Vốn dĩ tên gọi hoa là từ mà con trai thường gọi con gái. Hàm ý cô gái xinh đẹp như hoa. Nghĩ tới đó, mắt Seo Young sáng lên, cô nói to.

"Chắc đó là một cô con gái!"

"Cái gì?"

"Hoa Ma cà rồng... rất có thể là một cô gái."

Thấy Louis có vẻ không hiểu mình đang nói gì. Seo Young giải thích cặn kẽ cho cậu về lập luận của mình. Dần hiểu ra, Louis ngạc nhiên định gật đầu, nhưng dường như con vướng mắc điều gì đó, cậu nhíu mày, phủ định.

"Trong thế giới Ma cà rồng không hề có con gái. Cho dù nếu bông hoa không phải Ma cà rồng mà là con người thì người đó cũng không thể sống lâu như chúa tể được..."

Lời nói cũng khá thuyết phục khiến Seo Young hơi lúng túng. Con người không thể sống lâu bằng với chúa tể.

'Nhưng nếu hoa Ma cà rồng không phải con người mà là Ma cà rồng thì cũng có thể sống lâu cùng với chúa tể được mà. Bông hoa Ma cà rồng - tồn tại với tư cách là nguồn cung cấp sức mạnh cho chúa tể thì không có lý nào lại là con người. Mặc khác trong thế giới Ma cà rồng, con gái lại không thể được sinh ra.'

Lời nói liên tục gợn lên trong lòng khiến Seo Young đắm chìm sâu vào dòng suy nghĩ.

"Căn phòng cất giữ bông hoa... ngoài chúa tể ra, không ai được vào?"

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, Seo Young đột ngột thốt lên, Louis im lặng chờ Seo Young tiếp tục.

Người biết về hoa Ma cà rồng chỉ có chúa tể và bảy vị Ma cà rồng cao cấp. Một sự thật tồn tại bí ẩn đến như vậy trong xã hội Ma cà rồng, nếu vậy...

"Cũng có...khả năng đó mà?"

"...?"

"Khả năng... tồn tại con gái trong thế giới Ma cà rồng."

Và khả năng cô gái duy nhất đó chính là hoa Ma cà rồng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ây da, xin lỗi mọi người vì đã bỏ truyện trong thời gian khá dài nha. Thực sự thì công việc hiện tại của mình khá bận nên việc ra chap mỗi tuần là có hơi quá sức với mình. Vậy nên nếu có thời gian rảnh lúc nào mình sẽ viết lúc đó. Hi vọng mọi người vẫn ủng hộ và tiếp thêm động lực cho mình nha.

Yêu mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro