42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Dương đang đi chợ thì động phải dáng người cao lớn ở phía trước. Lui lại hai bước nhìn xem là người nào, vừa thấy là Xích Phong Tôn cao cao tại thượng liền cong đuôi bỏ chạy. Thế nhưng Nhiếp Minh Quyết lại nhanh tay hơn, tóm lấy cổ áo Tiết Dương kéo về.

Tiết Dương một nửa là muốn mau mau giấu Kim Quang Dao đi, một nửa là không biết Nhiếp Minh Quyết bị xóa đoạn kí ức nào, cố gắng giãy giụa kêu gào: "Xích Phong Tôn ngươi buông ta ra đi. Ta bây giờ làm việc thiện, không có giệt môn nhà người ta, ngày ngày cùng đạo trưởng dạy hài tử trừ tà ma kiếm vài đồng sống qua ngày thôi a."

Nhiếp Minh Quyết ngược lại giữ người càng chặt hơn, quát: "Ta không thèm so đo quá khứ với ngươi. Nói. A Dao có phải ở chỗ ngươi không?"

Tiết Dương vẫn cứ to họng kêu gào: "Hắn suýt lấy mạng ta, ta thấy hắn không ban cho hắn một kiếm đã là phúc đức lắm rồi còn thu hắn làm gì? Danh môn chính phái các ngươi lúc nào cũng soi xét tội trạng của ta không đủ sao? Ta chỉ muốn an ổn cùng đạo trưởng sống qua ngày thôi có được hay không?"

Nhiếp Minh Quyết: "Ngươi gào cái gì? Hiểu đạo trưởng là sư thúc của Lam thiếu chủ (?), không lẽ A Dao tìm tới hắn ngoài tìm tung tích các ngươi còn mục đích khác sao?"

Tiết Dương: "Ngươi nói hắn đi tìm Ngụy tiền bối, vậy nhất định người phải ở chỗ ta sao? Hắn chạy đi tìm Ngụy tiền bối, vậy ngươi đã nghĩ tới tới Loạn Táng Cương tìm người chưa?"

Nhiếp Minh Quyết buông tay, gật đầu: "Quả thực là ta chưa tới đó tìm."

Tiết Dương nhìn theo bóng Nhiếp Minh Quyết biến mất sau cổng thành, ôm giỏ đầy rau thịt cá chạy như bay về nghĩa trang nhỏ ở cổng thành đối diện, đóng kín cửa lại, gào: "Nhiếp Minh Quyết tìm tới cửa rồi. Mau giấu con mèo ngốc đi."

Vèo vèo vèo mấy cái, bóng xanh đang ngồi đốt lửa chớp mắt liền không thấy đâu nữa. Vừa đúng lúc, Nhiếp Minh Quyết từ xa 'bay' tới, quát: "A Dao, đệ mau ra đây cho ta."

Tiết Dương giả bộ như bị giật mình, đem giỏ đồ hất bay, ném về phía Hiểu Tinh Trần: "Xích Phong Tôn. Ngươi không phải tới Loạn Táng Cương tìm Kim Quang Dao sao? Sao lại chạy tới đây? Muốn ăn bữa cơm gia đình với nhà chúng ta sao?"

Nhiếp Minh Quyết: ...

.........................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro