Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm (phiên ngoại nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngụy Anh cầm lên danh sách phê duyệt tân sinh viên, chân để bắt chéo, tuỳ tiện nhìn. Học kỳ mới bắt đầu rồi, đây là nhóm học sinh đầu tiên được giao cho Ngụy Anh, là học sinh mà cũng coi như là học đệ đi.Một đời lại một đời, Ngụy Vô Tiện đã không còn nhớ rõ chính mình đã luân hồi bao nhiêu lần, chỉ biết là không có Lam Trạm ở bên, mỗi ngày trôi qua đều không khác nhau lắm, một đời này lại không biết có thể gặp được hắn hay không. Suy nghĩ tới đây thì bị một cái tên trên sổ điểm danh hấp dẫn, ở trên sổ viết thình lình hai chữ ''Lam Trạm '', hắn hơi lắp bắp kinh hãi, sau đó một bên thì tự nói với mình có khi là trùng tên không cần quá kích động, một bên chân lại hướng phía phòng học mà phóng tới. Một vài thầy giáo phía sau thấy thế khe khẽ nói nhỏ, thầy giáo mới có khác, thái độ thật tích cực, còn sớm như vậy mà đã lên lớp.

Lúc đi đến cửa phòng học, Ngụy Anh vẫn là nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, đôi tay run rẩy đẩy ra cửa phòng học đi vào. Ánh mặt trời xuyên vào phòng học, quả nhiên không một bóng người, Ngụy Anh miễn cưỡng cười cười, tìm một góc ngồi xuống, nhìn ánh sáng mặt trời ngoài cửa, hắn suy nghĩ, Lam Trạm a Lam Trạm, đã lâu lắm rồi, như thế nào ngươi còn không mau trở về, ngươi có biết hay không Tiện Tiện đợi ngươi đã rất lâu, đều đã không nhớ rõ bộ dáng của ngươi.

Học sinh bắt đầu lục tục đi vào, Ngụy Anh nhìn phía cửa không chớp mắt, hi vọng tới một người xuất hiện, có thể cho hắn ngừng chờ đợi không mục đích, đáng tiếc mãi cho tới khi chuông reo, Ngụy Anh vẫn là không nhìn thấy được gương mặt quen thuộc. Có lẽ là hình dáng thay đổi đi, Ngụy Anh vừa nghĩ vừa đi lên bục giảng, lại lần nữa nhìn lướt qua bọn học sinh, bắt đầu điểm danh.Ngoài dự đoán chính là khi điểm đến Lam Trạm, phía dưới không có đáp lại, Ngụy Anh nâng cao âm thanh gọi lại một lần nữa '' Lam Trạm'' , vẫn là không có trả lời, lúc này lớp trưởng mới đứng lên nói '' thưa thầy, Lam Trạm vì cơ thể không tốt, muốn đến cuối tuần mới đi học'' . Ngụy Anh cũng không rõ tiết này như thế nào có thể kết thúc, lúc phục hồi lại tinh thần, hắn nắm trong tay sổ báo danh tân sinh viên, trên bảng hồ sơ của Lam Trạm, người trong hình vẫn còn hơi trẻ, cùng với người ở bức tranh treo trong phòng ngủ của hắn giống nhau như đúc.

Ngụy Anh sau khi luân hồi, tập thành một thói quen, hắn rất sợ bản thân sẽ quên mất hình dáng của Lam Trạm, vì thế mỗi  một đời đều phải vẽ một bức tranh Lam Trạm, tựa như bức tranh năm đó hắn vẽ ở tàng thư thất, còn ở bên tai người trong tranh vẽ thêm một đoá hoa ngọc lan.Bức tranh liền được đặt ở phòng ngủ, có khi đêm dài ngủ không được, hắn thường xuyên đối mặt với bức tranh này mà nhìn đến phát ngốc.

Thời gian một tuần liền trôi qua rất nhanh, lần lên lớp này, Ngụy Anh vào phòng học liền cảm thấy có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của người đối diện, là Lam Trạm. Ngụy Anh cười cười giống như không nhìn thấy lại tiếp tục đi lên bục bắt đầu giảng bài.

Kỳ thật Ngụy Anh đã gặp qua Lam Trạm trước đó, đã có hồ sơ tân sinh viên thì có thể có cái gì không biết, bênh viện, nhà ăn, sân tập thể dục, dù cho Lam trạm có xuất hiện ở chỗ nào, hắn đều sẽ cùng người này ngẫu nhiên gặp mặt.

Bệnh viện " xin chào,cho hỏi ngoại khoa đi hướng nào?'' đây là Ngụy Anh lần đầu gặp Lam Trạm, xa cách đã lâu, Ngụy Anh sợ chính mình nếu còn nói nữa sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, chung quy nhiều năm như vậy loại mơ như thế này đã thấy rất nhiều lần, mỗi lần tới gần Lam Trạm muốn nói chuyện, mộng liền tỉnh.Bất quá lần này còn tốt, Lam Trạm lắc lắc đầu nói không biết. Ngụy Anh nói cám ơn, nhìn Lam Trạm chậm rãi tránh ra một bên, thật vật vã khống chế bước chân mình muốn đi theo,tự an ủi mình tương lai còn dài.

Có lần đầu thì sẽ có lần hai, vì thế Ngụy Anh bắt đầu không ngừng '' ngẫu nhiên gặp được'' Lam Trạm. Lam Trạm bắt đầu không ngừng '' tạo ngộ '' Ngụy Anh.Lúc đầu thì Lam Trạm cũng không để ý, nhưng sau vài lần liền phát hiện không đúng rồi,tuy vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái,nhưng vì người này giống như cũng không có gì ác ý liền mặc kệ nó.

Hôm nay lại phát hiện người này cư nhiên là thầy giáo của mình, Lam Trạm vẫn có điểm kinh ngạc.....Buổi tối, Lam Trạm viết trên nhật ký, cái người nhàm chán kia thế nhưng lại là thầy giáo ở trường học mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro