Chương 113.2: Tưởng tượng giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy Hình Diệp tán thành, Quan Lĩnh nói: "Vậy chẳng lẽ người ta là dao còn chúng ta là cá nằm trên thớt. Chúng ta tưởng tượng ra điều tốt thì không thấy đâu mà chỉ cần hơi tiêu cực một tí là sẽ xuất hiện. Lỡ như không quản tốt cái đầu của mình vậy chẳng phải sẽ bị thế giới này hố chết sao? Hơn nữa bên cạnh tưởng tượng của cá nhân còn bao gồm cả tưởng tượng chung đang nhìn chằm chằm chúng ta, hơi vô ý một chút là biến thành động vật."

"Đúng là như vậy," Hình Diệp thấy hắn đã hiểu, tiếp tục nói, "Cũng bởi vì chúng ta thanh tỉnh sớm hơn dự tính nên chưa nhận thức được mức độ nguy hiểm của ý thức thế giới này. Tôi đoán rằng sự việc không chỉ dừng lại ở đó. Giả dụ nếu chúng ta thấy quản lý là thằn lằn mà kích hoạt mã QR tất công thì sự thâm nhập của ý thức thế giới sẽ ngày càng sâu, so với hiện tại sẽ còn nghiêm trọng hơn."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Quan Lĩnh hoảng hốt.

Tào Thiến trực tiếp tát hắn một cái: "Đừng hoảng hốt, đừng nghĩ vớ vẩn." Cô sợ rằng Quan Lĩnh lại tưởng tượng cái gì đó ghê gớm dễ bị thế giới này lợi dụng.

"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tào Thiến hỏi.

Hình Diệp nói: "Tạm thời cứ bình tĩnh, đừng suy nghĩ bậy bạ, tìm kiếm manh mối."

"Tìm manh mối gì bây giờ?"

Hình Diệp lắc đầu: "Không biết, nhưng là nhất định phải tìm, tìm được chân tướng của thế giới, hoặc nói cách khác, chúng ta cần phải khám phá được thế giới này là loại không gian gì mà có thể phát sinh các hiện tượng siêu nhiên như thế này. Tôi đã nói rồi, mặc kệ thế giới này đáng sợ như thế nào, vẫn sẽ có manh mối. Hệ thống chưa từng làm người chơi hoàn toàn tuyệt vọng."

"Ít nhất sau khi gặp được Quan Lĩnh, tôi đã đoán ra được tưởng tượng cá nhân thực sự tồn tại, đây chính là một manh mối. Nhiệm vụ lần này chỉ dựa vào chúng ta không đủ, còn những người khác, tôi đoán bọn họ cũng đang ở trong toà nhà này. Có lẽ những người đó nắm giữ manh mối mà chúng ta không biết được."

Không phải lúc nào những người chơi cũng đều đối địch với nhau. Như trong thế giới trường học, đôi bên còn hợp tác với nhau trong một vài tình huống. Hỗn chiến chỉ là một hình thức trong game, kẻ địch lớn nhất của hai phe chính là thế giới nhiệm vụ.

"Chúng ta tách ra hành động sao?" Quan Lĩnh hơi kiêng kị hành động một mình

Hình Diệp lắc đầu: "Thế giới này không được, chúng ta phải thường xuyên nhắc nhở nhau, bất kỳ ai lâm vào mặt trái cảm xúc đều khó có thể thanh tỉnh, nếu có đồng đội trợ giúp thì vẫn tốt hơn. Tôi vừa từ tầng 34 đi đến tầng 27 để tìm những người chơi khác. Tại tầng 29 có một chút khả nghi, có thể đi xem thử."

"Căn cứ theo phỏng đoán của tôi, người của thế giới này không thể nhìn thấy người chơi. Bất kỳ thay đổi trong thế giới này chỉ có người chơi mới có thể cảm nhận được."

Tào Thiến đã hiểu: "Cho nên nếu bắt gặp ai như kẻ điên gặp chúng ta hét lên con kiến a, con sư tử a thì chính là người chơi. Vậy sẽ dễ dàng tìm kiếm người chơi rồi."

Nàng ngẩng đầu lên, cảm thấy mình thông minh cực kỳ, không uổng phí Hình Diệp trong khoảng thời gian này dạy dỗ.

Hình Diệp gõ đầu Quan Lĩnh cùng Tào Thiến: "Tôi phải nhắc nhở hai người, không chỉ sợ hãi, tự ti mới thuộc về mặt trái cảm xúc, kiêu ngạo cũng là một dạng mặt trái. Đã từng nghe qua vui quá hoá buồn chưa? Đừng tưởng rằng lạc quan là có thể đối kháng thế giới này. Điều quan trọng là chúng ta phải bảo trì trạng thái bình thường không quá vui cũng không quá buồn, đã hiểu chưa? Tào Thiến, hiệu quả kỹ năng của thiên nga làm cô bị ảnh hưởng rồi đấy."

"Khó quá đi." Quan Lĩnh nói, "Lão đại, anh cũng biết tôi rồi mà, trước mặt nếu xuất hiện xúc xắc ra 6 nút tôi sẽ mừng đến chết mất."

Hắn vừa dứt lời, trên mặt đất liền xuất hiện ba cái xúc xắc, vừa vặn rơi trúng 6 nút.

Hình Diệp: "......"

Tào Thiến một chân dẫm nát xúc xắc, lúc dời chân 666 đã trở thành bột phấn. Quan Lĩnh sắp khóc tới nơi, Tào Thiến lại không nặng không nhẹ mà đánh hắn một cái mới khôi phục lại bình thường.

"Thật không xong mà," Hình Diệp phát hiện thế giới này chuyên môn khắc chế hai đồng đội của hắn, liền nghĩ biện pháp, "Mọi người có thể tự nhẩm trong đầu bài luận tiếng anh, bảng cửu chương hay thơ cổ danh ngôn gì đó đi. Thuần thục cái gì thì ngâm nga cái đó, nếu không sẽ khó có thể duy trì trạng thái bình thường lắm."

Tào Thiến và Quan Lĩnh cùng nhau ngâm nga "Hai lần một là hai, hai lần hai là bốn,..." Một lát sau cảm giác khá hơn một chút.

Hình Diệp lúc này mới dẫn bọn họ lên thang máy. Quan Lĩnh vừa định hỏi thang máy sẽ không có việc gì chứ đã bị Tào Thiến dẫm một chân.

"Tào tỷ, lần tới có thể để lão đại giúp tôi tỉnh được không? Quan Lĩnh che lại chân nói, "Thân thể yếu ớt của tôi chịu không nổi a!"

"Đau càng tốt." Tào Thiến nói.

Tính cách của cô có vẻ sinh động hơn trước không ít, thoạt nhìn có vẻ tích cực hơn. Hình Diệp không thể nói đó là tốt hay xấu, chỉ có thể từng bước một theo dõi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro