Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma thần ở ma vực xa xôi nghe thấy câu này như sắp thủng lỗ tai, nhưng vẫn cứng miệng "Hừ, lời ngon tiếng ngọt, đã như vậy sao không mau về với ta đi, thần vực Thượng Thanh có cái gì tốt, mà khiến ngươi đi một tháng cũng không quay lại ma vực."

Minh Dạ bị người kia hờn dỗi quái gở cũng chỉ mỉm cười, không so đo với Ma thần đang ghen này "Đã nói là một tháng, sau một tháng, đợi ta xử lý xong công vụ, đương nhiên sẽ quay lại, nếu ngươi còn quấy rầy ta thế này, một tháng này có thể phải kéo dài thêm."

Ma thần bỗng không nói nữa, linh điệp vỗ cánh bẹp bẹp lên ngón tay Minh Dạ như thể hiện sự bực bội, sau đó biến mất.

"Được, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi mau giải quyết rồi trở về cho ta."

Minh Dạ đã hoàn toàn nắm bắt được tính khí kiêu ngạo của hắn. Bất cứ khi nào hắn tự xưng ta*, hoặc là đang giận, hoặc là bị người khác vạch trần còn cố gắng chống đỡ, bây giờ có lẽ phải bổ sung thêm chuyện này ...

*Ta ở đây 吾, không phải 我.

Sau khi về thần vực Thượng Thanh, Minh Dạ bị số sớ công vụ này làm đầu óc choáng váng, bị Ma thần quấy rầy một chút thế này, tinh thần cũng thả lỏng hơn nhiều. Thậm chí tốc độ phê duyệt cũng nhanh hơn trước.

Chẳng mấy chốc, cuộc sống thoải mái của y lại rối loạn.

Minh Dạ xử lý gần xong công vụ ở thần vực Thượng Thanh, Ma thần cũng xử lý gần xong chuyện cầu thân ở ma vực.

Thế nên khi hôn thư do Ma thần viết được đưa đến thần vực Thượng Thanh, đường hoàng cầu thân với Minh Dạ, ngoài đương sự và Tắc Trạch, thì tất cả các vị thần còn lại đều há hốc mồm kinh ngạc.

Đặc biệt là Thiên Hoan, tuy nàng được tôn làm thánh nữ, nhưng cũng chỉ vì phụ thân nàng tử trận, vì vậy nàng nảy ra tưởng táo bạo.

"Nếu Chiến thần đã từ bỏ cung Ngọc Khuynh này, vậy ta với tư cách là một nửa chủ nhân cung điện này, tại sao ta không thể biến cung điện này thành của ta?"

Huống chi nàng đã sớm nhìn ra, sau khi hôn thư xuất hiện, ban đầu Minh Dạ có hơi kinh ngạc, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn rất vui mừng.

Mà kế đó, một dòng chữ khác trong hôn thư đã khiến kế hoạch của nàng trở nên vô nghĩa. Trên hôn thư của Ma thần viết rõ: Cân nhắc chuyện Minh Dạ vẫn là Chiến thần Thượng Thanh, nên cung Ngọc Khuynh ở thần vực Thượng Thanh nhất định phải giữ lại cho y, không được có kẻ không phận sự.

Cung Ngọc Khuynh này vốn là phủ đệ của Chiến thần, thần vực Thượng Thanh vốn nên giữ lại cho Minh Dạ, về phần 'kẻ không phận sự', dù là thượng thần hay tiên binh tiên nữ, trong đầu đều không hẹn mà cùng nghĩ đến Thiên Hoan.

Vì thế, dù Thiên Hoan có không cam lòng, cũng chỉ đành dọn về tộc Đằng Xà. Nhưng vì trước đó nàng xúi giục các trưởng lão đến ma vực cứu Minh Dạ, kết quả các trưởng lão trọng thương trở về, dù có là đứa con duy nhất của Chiến thần đời trước, cuộc sống của Thiên Hoan trong tộc Đằng Xà cũng không tốt như trước đây.

Giờ phút này thần vực Thượng Thanh đang bận rộn náo nhiệt chuẩn bị đưa Chiến thần đến ma vực. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chịu đựng Ma thần ngày ngày tới tới lui lui ở thần vực Thượng Thanh.

Vì vậy, khi Minh Dạ ở thần vực Thượng Thanh tròn một tháng, đã phải 'gả đi xa' đến ma vực.

Nói gả cũng chỉ là lời nói đùa của Tắc Trạch, trong hôn lễ do Ma thần bày trí, hôn phục không chia kiểu nam nữ, ngược lại là kiểu nam giống hệt nhau, chỉ khi nhìn kĩ hơn mới phát hiện phục sức trên người hắn và Minh Dạ khác nhau.

"Tắc Trạch, sao ta thấy hình như ngươi rất hài lòng với kết quả này vậy?" Thổ thần vô tình thấy gương mặt cười rạng rỡ của Tắc Trạch, sáp đến gần hỏi.

"Sau này không còn chiến loạn, không đáng để vui sao? Hơn nữa, tiểu Minh Dạ cũng tìm được người tốt. Từ nay thiên hạ thái bình, kết thúc này rất tốt mà."

Thổ thần lúc này sao mà không biết hắn đã sớm đoán được "Khó trách, khi chúng ta định đi cứu Minh Dạ, ngươi dùng mọi cách ngăn cản chúng ta."

Tắc Trạch chỉ cười không nói.

Trên xe cưới, Ma thần bất ngờ đưa cho Minh Dạ ấn Tẩy Tủy đã được luyện hóa "Cái này cho ngươi, tránh để ngươi cả ngày như yếu gió thổi bay."

Thực tế, thân thể của Chiến thần có liên quan gì đến bốn chữ 'yếu gió thổi bay'? Ma thần cố ý luyện hóa ấn Tẩy Tủy, có thể chuyển hóa ma khí thành linh khí, sẽ có lợi cho Minh Dạ sống lâu dài ở ma vực.

Thấy Ma thần không được tự nhiên, Minh Dạ vui vẻ cười "Vậy thì cảm ơn phu quân rồi."

Ma thần thấy chút ý xấu xa xen lẫn trong đôi mắt tươi cười kia, sao mà quên được lần trước hắn biến thành linh điệp bị chiếm lợi chứ.

Ma thần tính tình quái gở và Chiến thần đầu gỗ giác ngộ thành hôn trong chứng kiến của mọi người.

Từ đó, câu chuyện của họ trở thành giai thoại trong tam giới tứ châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro