Chap 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật thơm."
Ruzef quay lại với vẻ mặt tươi tắn.
"Đó là gì?"
Tôi nhìn bông hoa đỏ rực trên tay anh mà không khỏi bối rối.
Sau đó, Ruzef cho tôi xem bó hoa trên tay và bước tới.
"Ồ, đẹp không? Nó ở ngay trước căn nhà nhưng mãi đến bây giờ tôi mới biết vì hoa mới nở."
Cánh hoa màu đỏ tươi rộng và có ít nếp nhăn. Tôi nghĩ nó trông hơi giống một cây anh túc.
"Tôi muốn giới thiệu nó với cô, tiểu thư."
Ruzef tặng tôi một bó hoa.
"Đây là lần đầu tiên tôi được tặng hoa." Tôi nhận nó với vẻ mặt bối rối và nhanh chóng cau mày. "Tôi đánh giá cao sự chân thành của ngài nhưng nếu đây là một loại cỏ độc thì sao..."
Đợi đã, cỏ độc à?
Có nội dung tương tự trong tác phẩm gốc. Đó là một loại cỏ độc tên là 'Tentathionem' đã thu hút các nam chính về phía Yuanna.
Trong nguyên tác, toàn bộ sự việc bắt đầu khi Ruzef nhặt những bông hoa đó gần cabin và tặng cho Yuanna.
Điều này là do các sự kiện cấp cao và những thứ như vậy đã bắt đầu khi họ bị lóa mắt bởi chất độc của loài hoa này.
Tôi sốc đến nỗi đánh rơi bông hoa xuống sàn.
Bóng tối dưới ngọn đèn dầu[1]. Loài hoa này mọc ngay trước cabin.
[1] Tục ngữ Hàn Quốc: Đôi khi câu trả lời hay những thứ ta đang tìm kiếm ở ngay trước mũi, chúng rất gần nhưng chúng ta lại bỏ qua và không nhận ra rằng chúng ở đó.
Tôi nghĩ tôi sẽ có thể sống sót trong căn nhà nếu xử lý được xác quái vật. Rõ ràng là căn nhà không còn an toàn nữa.
'Đúng, thật đáng ngại kể từ khi có một con quái vật nhện tiến hóa xuất hiện trên tầng hai.'
Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị rời khỏi căn nhà ngay khi các thành viên thăm dò quay trở lại.
Với ý nghĩ đó, tôi nhìn xuống những bông hoa rơi, và khi tôi nhìn lên, tôi thấy Ruzef đang tỏ ra đau đớn.
Quá bối rối, tôi nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.
"Tay tôi bị trượt, tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ bông hoa này có độc..."
"Không sao đâu. Tôi hiểu cảm giác của cô."
Ruzef cau mày với vẻ mặt bối rối và dùng tay xoa mặt.
Vấn đề là tay anh ta có phấn hoa màu vàng.
Tôi ngơ ngác nhìn đám phấn vàng còn sót lại trên mặt anh.
Chết tiệt, theo nguyên tác thì đáng lẽ Yuanna phải nhận bông hoa này, nhưng tại sao tôi lại.....! Tất nhiên, bản gốc và nội dung đã thay đổi rồi nhưng tại sao tôi lại.....!
"Tiểu thư, tôi nghĩ thịt đang cháy"
Arthdal, người dường như không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài đồ ăn, đã yêu cầu tôi đến xem vì thịt đang cháy.
"Tôi không nghĩ điều đó quan trọng vào lúc này."
"Tại sao điều này không quan trọng? Thịt đang cháy."
Tại sao ngài lại bị ám ảnh bởi thịt? Tôi quay lại và trừng mắt nhìn anh ta một cách khó chịu.
"Vậy tại sao ngài không tự mình lấy những xiên thịt ra khỏi lửa?"
"Tại sao lại là tôi? Cô có thể..."
Arthdal không thể nói hết lời.
Anh ấy nhìn qua vai tôi với đôi mắt mở to.
Một tiếng rên rỉ có thể được nghe thấy sau lưng tôi.
"Tiểu thư Margaret....., haa..."
Đó là một giọng nói kỳ lạ, dường như chứa đầy đau đớn và ngây ngất, nhưng dù sao, nó nghe cũng rất đau đớn.
Khi tôi lo lắng quay lưng lại, tôi thấy Ruzef đang thở ra với khuôn mặt đỏ bừng.
Ngồi xuống, anh từ từ cởi nút áo đồng phục giám mục của mình.
"T-Tổng giám mục. Dù trời có nóng thế nào cũng đừng cởi quần áo."
Nghe tôi nói, anh ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt thảm hại. Nước mắt anh trào ra khi anh nhìn tôi như thể đang cầu xin, đó thực sự là một cảnh tượng không thể diễn tả được.
"Nóng quá, tôi chịu không nổi."
Tôi vội vàng nhặt những bông hoa rơi trên sàn, mở cửa cabin rồi ném ra ngoài.
Sau đó, tôi làm ướt miếng vải bằng nước và lau sàn nhà nơi phấn hoa màu vàng rơi xuống.
"Tổng giám mục hình như cuối cùng cũng phát điên rồi."
Arthdal nhìn Ruzef với vẻ mặt kinh ngạc. Có vẻ như Ruzef đã cởi được nửa cúc áo sơ mi của mình.
"Tôi nghĩ những bông hoa mà Tổng Giám mục mang đến là cỏ độc. Có vẻ như phấn hoa có chứa chất kích thích người ta."
"Đợi đã, cô đang nói gì vậy...?"
Ruzef bây giờ đã hoàn toàn cởi quần áo.
Tuy không đẹp bằng của Kayden hay Enoch, nhưng cơ bụng săn chắc, mịn màng của anh ấy đã lộ ra. Nhìn thấy làn da trắng mịn và thân trên đầy đặn, săn chắc, tôi hoảng sợ và vội vàng vỗ vai Arthdal.
"Này, ngăn Tổng Giám mục lại nhanh lên."
Ruzef nói: "Tôi nghĩ căn nhà quá nóng."
Ruzef ngồi quỳ trên sàn với vẻ mặt ngây thơ.
Tại sao Ruzef lại là linh mục? Nhìn dáng vẻ của anh ấy khiến tôi không khỏi thắc mắc. Đây rõ ràng là một sự lãng phí nhân tài.
"Tiểu thư, cô có thể giúp tôi được không?"
Ruzef nhờ tôi giúp anh ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghĩ đây chính là sự kiện cấp cao lẽ ra phải xảy ra với Yuanna trong nguyên tác.
"Ngài có thể giữ ngài ấy được không? Tôi sẽ trói ngài ấy lại."
Nghe tôi nói, Arthdal gật đầu và ôm lấy Ruzef từ phía sau.
Tôi nhanh chóng mang tới một ít sợi dây mà Kayden đã làm.
"Tiểu thư, người tôi nóng quá. Không phải kiểu giúp này. Chuyện khác, xin cô giúp tôi chuyện khác..."
Ruzef lắc đầu và cầu xin. Tôi lắc đầu thật mạnh và trói tay anh ta lại.
"Không, ngài cần sự giúp đỡ này."
"Tiểu thư......"
"Những giọt nước mắt như sương chảy xuống đôi má đỏ bừng của Ruzef.
"Chắc chắn là cô rồi, tiểu thư. Làm ơn..."
Tôi không biết anh ấy đang nói cái quái gì nhưng thực sự, khuôn mặt đang khóc của anh ấy vừa buồn vừa đẹp đến mức tôi chỉ muốn nghe xem anh ấy muốn gì.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, tôi lắc đầu ngạc nhiên.
Arthdal trói chặt cổ tay Ruzef hơn, sau đó nao núng và cau mày nhìn tôi.
"Tiểu thư, cô ổn chứ?"
Anh ta nhìn tôi như kẻ điên. Có lẽ vì Ruzef mà phấn hoa đã được truyền đi, và điều đó dường như cũng có ảnh hưởng nhẹ đến tôi.
Chết tiệt. Tôi cảm thấy sức nóng đang dâng lên trong cơ thể mình.
Ngay khi tôi nhận ra cơn nóng của mình đang tăng lên, cơ thể tôi nóng bừng như đang bốc cháy.
"Chết tiệt. L-làm ơn, trói tôi lại đi..."
Giống như Ruzef, tôi cũng mất sức ở chân và ngã xuống sàn.
Arthdal, người đang trói Ruzef vào cột gỗ, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ấy thấy tôi đang ngồi trên sàn và chạy đến chỗ tôi.
"Cái gì, tại sao? Cô cũng phấn khích à?"
"N-ngài có thể nói là tôi đang đau, chứ không phải phấn khích....?"
Tôi nắm lấy vạt áo phía trước và thở ra một hơi nóng. Có lẽ nếu đó là Yuanna trong tác phẩm gốc thì bây giờ......
Tôi xóa sạch mọi suy nghĩ dâm ô hiện lên trong đầu mình. Điên. Tôi không thể thua đám cỏ độc đó được.
Tôi mạnh mẽ. Tôi phải chịu đựng nó.
Nhưng nó nhột quá đến nỗi cơ thể tôi không thể chịu nổi. Một khao khát mãnh liệt được chạm vào cơ thể ai đó sôi sục. Trong đầu tôi, lý trí và bản năng đối chọi nhau gay gắt.
'Một chút không được sao? Ruzef trông cũng có vẻ đau đớn nên hãy để tôi giúp...'
Tôi tát mạnh vào má mình, choáng váng trước suy nghĩ vừa nảy ra. Arthdal nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Xin hãy trói tôi lại."
"Tiểu thư, cẩn thận lời nói của mình......"
Arthdal trông cực kỳ hoang mang.
Đây là lần đầu tiên anh xấu hổ như vậy. Nhưng bây giờ không có thời gian để lo lắng về tâm trạng của anh nữa.
"Tôi thấy nóng quá. Nhanh lên!"
"Haiz. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy......"
Tôi cúi xuống và gục đầu xuống sàn. Cơ thể tôi cảm thấy nóng và ngứa cùng một lúc. Tôi hết kiên nhẫn rồi.
"Xin hãy trói tôi lại."
Tôi nắm chặt tay áo Arthdal trước mặt, không biết phải làm gì và cầu xin. Giống như Ruzef đã làm cách đây không lâu. Tôi đau đớn đến nỗi nước mắt chảy dài trên má.
"Tôi cảm thấy buồn nôn. Cứ thế này, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa."
"Sao tôi có thể làm vậy với một tiểu thư?"
Thật bất ngờ, anh ấy lại lịch sự với tôi. Cùng lúc đó, những ký ức với anh ấy lúc nãy hiện lên trong đầu tôi cùng với những lời chửi rủa phát ra từ miệng tôi.
"Đồ khốn nạn! Ngài bắt tôi phải làm tất cả những công việc khó khăn. Ngài nói là Một tiểu thư? Một tiểu thư có bắt cá không? Tôi cũng lột da con mồi. Ngài có nghĩ đó là việc một tiểu thư làm không? Đúng vậy, cuộc sống luôn bất công đến thế. Cuộc đời tôi giống như XX!"
Chỉ trước mặt Kayden, tôi mới thốt ra những lời chửi rủa như vậy mà không thêm bớt.
Tôi chưa bao giờ chửi bới trước mặt Arthdal nhưng giờ tôi choáng váng đến mức không thể suy nghĩ chính xác được.
Đó là lý do tại sao việc tạo thói quen ngôn ngữ tốt hàng ngày lại quan trọng. Để giữ cho nó không chảy ra ngoài một cách vô thức.
"Tôi xin lỗi."
Arthdal làm vẻ mặt thực sự bối rối và xin lỗi. Không, tôi không biết tại sao một người đàn ông đã từng có gia đình lại hành động như Sukmaek[2].
[2] Người không thể phân biệt được sự việc và không biết rõ việc đời.
Tôi đặt hai cổ tay của mình lên nhau và đưa tay về phía anh ấy để nhanh chóng buộc chúng lại.
"Nhanh lên."
Trong khi Arthdal tiếp tục do dự, cơ thể tôi trở nên nóng hơn trước. Cảm giác như não tôi đang tan chảy và chảy xuống.
Tôi nắm lấy cổ tay Arthdal.
"Tôi đã nói rồi, tôi không biết mình sẽ làm gì. Nhanh lên."
Tôi nắm lấy cổ Arthdal bằng tay còn lại.
Trên thực tế, ngay cả bây giờ tôi cũng không hoàn toàn nhận thức được mình đang làm gì.
Tôi chỉ muốn bằng cách nào đó ngăn chặn cái nóng đau đớn này.
Khuôn mặt đỏ bừng của Arthdal hiện ra. Tôi không biết tại sao mặt anh lại đỏ bừng. Có phải anh ta cũng bị nhiễm Tentathionem?
Tôi chậm rãi nghiêng mặt về phía anh, nắm lấy cổ áo anh.
Và sau đó,
"Ta sẽ trói em lại."
Một giọng nói quen thuộc khác xen vào giữa Arthdal và tôi.
Mái tóc đen đập vào mắt tôi đầu tiên, sau đó mắt tôi bắt gặp đôi mắt vàng tuyệt đẹp.
Enoch tỉnh dậy.
"Margaret."
Một giọng nói trầm thấp như vang vọng trong hang động gọi tên tôi.
Tôi mở mắt mơ hồ và nhìn vào khuôn mặt của anh ấy. Tất nhiên, tôi vẫn chưa ở trạng thái có thể suy nghĩ bình thường.
"Tránh đường cho tôi đi. Tôi cảm giác như mình sắp chết rồi."
Lưỡi tôi trè ra, khó mà kiềm chế được như đang say. Tôi dần mất đi sức lực trong cơ thể và buông cổ áo của Arthdal ra.
Khuôn mặt buồn bã của Arthdal rời đi, và tôi có thể nhìn thấy sàn gỗ cứng trong tầm mắt mình.
Tôi gần như đập đầu xuống sàn nhưng cánh tay to lớn vòng qua eo tôi và ngay lập tức nâng tôi lên.
"......Ồ?"
Có vẻ như Enoch đang ôm tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro