Chap 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn thấy Diego và Yuanna đi ngang qua tôi và ngước nhìn Kayden, người đang đứng ngay trước cửa.

Sau khi tôi nhìn kỹ hơn, anh ấy trông khá bẩn thỉu.

Anh ấy xoa xoa phía sau đầu và cau mày khó chịu, nhìn xuống tôi và thở dài.

"Margaret, tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn."

Trông anh ấy thực sự mệt mỏi. Sau lưng tôi nghe thấy một giọng nói lớn chào đón Yuanna và Diego.

"Tôi tưởng tôi sẽ vứt lũ khốn đó đi nhưng tôi kìm lại vì nghĩ đến em. Vậy nên hãy khen tôi đi."

Nhìn vào đôi mắt buồn bã của Kayden, có vẻ như anh không hề nói dối khi nói rằng chuyến đi thật khó khăn.

Sau đó anh ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và hỏi: "Không phải ở đây có một bông hoa kỳ lạ màu đỏ nở sao? Em ổn chứ?"

Tôi không nghĩ đó chỉ là câu hỏi liên quan đến sức khỏe của tôi. Anh nhìn chăm chú vào tôi như muốn tìm kiếm dấu vết, nắm lấy má tôi rồi xoay mặt tôi sang trái và phải.

Tôi nhận thấy 'bông hoa đỏ kỳ lạ' mà anh ấy đang nói đến chính là Tentathionem. Có vẻ như nhóm của anh cũng chạm trán với Tentathionem.

Đột nhiên, mắt cá chân của tôi ngứa ngáy nên tôi cúi đầu xuống. Eunji, người đang trườn trên sàn, quấn lấy mắt cá chân của tôi rồi ngẩng đầu lên như muốn nói ú òa và ngước nhìn tôi.

Tôi mỉm cười và cúi đầu chào. Sau đó, sau khi bế Eunji lên và đặt cô bé lên vai, tôi chỉ vào em ấy và trả lời câu hỏi của Kayden.

"Em ấy đã ăn hết rồi."

Nghe tôi nói, Eunji đắc thắng ngẩng đầu lên và khịt mũi. Sau đó, một cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc xuất hiện trên khuôn mặt của Kayden, người nhìn Eunji với vẻ mặt trống rỗng trong giây lát.

"Em không bị trúng độc. Cảm ơn Chúa."

"Hả? Tôi cũng bị trúng độc."

"Cái gì?"

Kayden giật mình trước lời nói của tôi và há hốc mồm. Tôi nhún vai và mỉm cười.

"Tôi đã bị trói khoảng một ngày rồi, nên tôi ổn."

"Cái gì, bị trói à?"

Việc tôi bị trói có đáng ngạc nhiên không? Anh đang tưởng tượng cái quái gì vậy?

"Lúc đó ở chỗ anh đã như nào ? Anh tìm thấy bông hoa ở đâu? Triệu chứng của anh là gì? Anh có chắc là bây giờ mình ổn không?" Tôi hỏi Kayden với vẻ mặt lo lắng.

"Ồ, cô đang nói về bông hoa đó à?"

Lúc đó, Yuanna, người đã quay lại sau khi chào Arthdal ​​từ xa, đã hỏi tôi. Tôi gật đầu rồi lần lượt nhìn cô ấy và Kayden.

"Ngài Diego và tôi bị đầu độc. Tôi cũng không khá hơn chút nào ngay cả khi bị trói, nhưng khi tiếp xúc thân thể, tác dụng của chất độc giảm dần. Vì vậy Tháp chủ Kayden đã gặp khó khăn."

Theo lời của Yuanna, tôi nhớ lại câu chuyện gốc, trong đó các nhân vật chính phát điên vì Tentathionem bị đầu độc.

'Tiếp xúc vật lý với Kayden...'

Tôi tự hỏi đó là kiểu tiếp xúc vật lý gì. Tuy nhiên, cả hai đều bỏ qua mà không giải thích nhiều như thể họ không có ý định nói chi tiết về chuyện đó.

'Cái gì, mấy người thực sự đang che giấu điều gì đó?'

Nhưng dù có biết sự tò mò của tôi hay không, Kayden vẫn thở dài và kể ra một câu chuyện khác.

"Khi khỏi bệnh, họ lại bị trúng độc, rồi lại khỏi bệnh, rồi lại bị trúng độc nên tôi rất khó khăn. Tôi được an toàn vì tôi miễn nhiễm với mọi chất độc".

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như những lời tục tĩu đã bị kẹt ở cổ họng . Có lẽ tôi không nhầm.

"Bông hoa có đặc điểm sinh sôi nảy nở nhanh chóng khi đạt đến nhiệt độ cơ thể con người và tăng số lượng. Chúng dường như tụ tập lại để tìm kiếm năng lượng của con người."

Nghe những lời của Kayden, tôi nhận ra họ đã vất vả đến thế nào.

"Chúng tôi không hít phải nhiều phấn hoa nên cũng không tệ lắm. Ngoài ra, Eunji đã ăn hết hoa xung quanh cabin," tôi nói.

Tôi nhìn Yuanna và vỗ nhẹ vào vai cô ấy.

"Chắc hẳn cô đã phải chịu đựng rất nhiều. Cô đã làm rất tốt."

Yuanna nói: "Chúng ta hãy nói chi tiết khi tất cả chúng ta gặp nhau."

Sau đó cô mỉm cười và quay lại với Diego và Arthdal ​​trong bếp.

Tôi nhìn lại Kayden.

"Anh cũng đã làm rất tốt."

Sau đó, tôi khẽ nhấc gót chân lên, nhón chân và xoa đầu Kayden.

Kayden, người nhận được sự đụng chạm của tôi, mở to mắt như ngạc nhiên và ngẩng đầu lên.

"Tại sao?"

"Tôi cũng thích nó."

Rồi khi tôi định rút tay ra thì anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu xuống và đặt tay tôi lên đầu anh ấy.

"Làm nhiều hơn."

"Cái gì?"

"Xin hãy xoa đầu tôi nhiều hơn vì tôi cảm thấy dễ chịu."

Kayden nhắm mắt lại với vẻ mặt vui vẻ, giống như một chú mèo đang cầu xin được vuốt ve. Tôi không biết tại sao, nhưng đôi má khi cười của anh ấy hơi đỏ lên.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Mái tóc bạc mềm mại của anh trượt vào giữa những ngón tay tôi. Đó là một cảm giác rất nhột.

Sau đó một bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau lưng tôi.

Tôi khẽ quay đầu lại, Enoch, người đang đứng đó với vẻ mặt vô cảm, đang xoa tóc Kayden cho tôi. Xoa cũng rất thô bạo.

"Hả? Margaret, hơi đau một chút."

Tôi bật cười vì khuôn mặt cau có không biết gì của Kayden khá dễ thương.

"Hahaha!"

Nghe thấy tiếng cười của tôi, Kayden mở mắt và ngẩng đầu lên. Khi tìm thấy Enoch, anh cứng đờ với vẻ mặt khá sốc. Sau đó anh nhanh chóng bày tỏ sự tức giận của mình.

"Ngươi đang làm cái quái gì thế ?!"

Tôi bật cười.

Enoch và Kayden nắm lấy cổ áo nhau và trừng mắt nhìn nhau. Mặc dù họ không nói gì, bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Cuối cùng, tôi phải đứng ra hòa giải giữa hai người.

"Dừng lại."

Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông đã buông cổ áo nhau ra. Enoch tặc lưỡi và vuốt thẳng chiếc áo sơ mi nhăn nheo của mình.

"Margaret."

Lập tức tỏ ra dễ thương, Kayden dang rộng vòng tay ôm tôi và dụi mặt vào vai tôi.

Má anh cọ vào bờ vai trần của tôi, và cánh tay rắn chắc của anh ôm tôi thật chặt.

Tôi thở dài mệt mỏi với anh ấy.

"Enoch, làm ơn..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Enoch đã kéo Kayden ra khỏi tôi như thể vẫn luôn chờ. Sau đó anh trói Kayden vào cột gỗ giữa phòng khách. Ruzef, Arthdal ​​và Diego cũng hợp tác.

'Kayden...... sao anh lại trở thành kẻ thù chung vậy? Tại sao anh lại sống như vậy?'

Tất nhiên, Arthdal ​​dường như hợp tác chỉ vì vui vẻ mà thôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy tiếc cho Kayden, người đã trở thành kẻ thù chung.

Arthdal, người đang lau tay bản thân đến chỗ tôi, thì thầm: "Ngay khi Tháp chủ Kayden đến thì rất ồn ào."

Yuanna nói: "Tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp để công bố nó."

Enoch hạ tay áo xuống và thờ ơ nhìn cô ấy.

"Được rồi, chúng ta họp một lát nhé?"

Yuanna đứng dậy khỏi chỗ ngồi với nụ cười xinh đẹp. Chúng tôi tự nhiên ngồi thành vòng tròn trước mặt Kayden đang bị trói.

Với sức mạnh mình có, anh sẽ dễ dàng cởi sợi dây. Nhưng anh dường như không muốn cây cột bị gãy và căn nhà sập xuống.

Tôi bật cười khi thấy anh ấy càu nhàu.

"Trước hết, tôi đã nói chuyện với Tiểu thư Floné về vấn đề này cách đây không lâu. Chúng tôi đã gặp một loài hoa tên là Tentathionem trong chuyến du ngoạn của mình."

"Tentathionem là gì?"

Nghe Yuanna nói, Arthdal ​​hỏi với vẻ mặt thắc mắc.

Thay vì Yuanna, tôi trả lời: "Tôi nghĩ đó là tên của loài hoa màu đỏ đang nở trước căn nhà. Chính nó đã khiến tôi và Tổng Giám mục Ruzef bị trúng độc một thời gian."

Arthdal ​​gật đầu hiểu ý. Tôi lại quay sang Yuanna và hỏi để chắc chắn: "Ý cô là vậy phải không?"

"Đúng vậy."

"Nhân tiện, làm sao cô biết loài hoa đó tên là Tentathionem? Cô có biết loài hoa này không?"

Nghe câu hỏi của tôi, Yuanna nhìn Kayden. Sau đó, mọi người quay sang Kayden bị trói vào cột và ngơ ngác nhìn lên không trung.

Kayden muộn màng nhận ra ánh mắt của chúng tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Cái gì, làm sao vậy?"

Yuanna thở dài và trả lời thay anh. "Đó là một loại hoa độc độc nhất vô nhị được gia tộc Rohade bí mật thử nghiệm và phát triển."

"Cái gì?!"

Tôi quá sốc nên đã cao giọng. Nhưng không ai quan tâm. Đó là bởi vì mọi người đều nhìn Yuanna với vẻ mặt kinh ngạc như nhau.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận thức điều này. Nếu vậy, liệu có khả năng Hầu tước Rohade có liên quan đến hòn đảo này không?

Nếu đó là chất độc được phát triển sau một thí nghiệm bí mật thì nó đã không bị rò rỉ ra thế giới bên ngoài. Có lạ không khi loài hoa này mọc ở hòn đảo xa xôi?

Kayden giải thích các đặc tính của Tentathionem.

Loài hoa này được cho là gây ra các rối loạn tâm thần như hưng phấn và ảo giác, đồng thời khiến con người tạm thời mất kiểm soát.

"Tổng Giám mục Ruzef và tôi không hề có ảo giác."

Kayden nhún vai và giải thích thêm. "Nếu tình trạng ngộ độc không nghiêm trọng, cuối cùng em sẽ bị kích thích với ham muốn tiếp xúc cơ thể mạnh mẽ. Theo thời gian, các triệu chứng sẽ giảm dần một cách tự nhiên. Tuy nhiên, nếu ngộ độc nghiêm trọng, em thậm chí có thể bị ảo giác. Theo thời gian, chất độc sẽ tự giải độc một cách tự nhiên và các triệu chứng giảm dần, nhưng cho đến lúc đó, điều quan trọng là phải chịu đựng nó."

Tôi chỉ nhận ra tại sao cuốn tiểu thuyết gốc 《Điều Quan Trọng Hơn Sự Sống Sót》 lại là tiểu thuyết R19 sau khi nghe anh ấy nói. Tôi nghĩ đó là vì Tentathionem.

Bí mật này chắc hẳn là lý do khiến tôi không thấy miêu tả Kayden nghiện Tentathionem trong truyện gốc. Anh ta là người có khả năng chịu độc nên thà giúp đỡ còn hơn được giúp đỡ.

"Nhưng tại sao nhà Rohade lại phát triển một loại hoa như vậy? Họ sẽ dùng nó để làm gì? Và tại sao trên hòn đảo này lại có một loại hoa được nhà Rohade bí mật phát triển?"

Khi tôi đặt câu hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người lại một lần nữa hướng về Kayden.

Đó không phải là một cái nhìn tích cực nên Kayden người nhận được sự chú ý, tỏ ra có phần khó chịu.

Nhưng đó là một câu hỏi quan trọng cần phải được trả lời. Tôi hỏi Kayden lần nữa: "Gia đình anh có liên quan gì đến vụ bắt cóc chúng tôi không?"

Trước hàng loạt câu hỏi của tôi, Kayden chậm rãi chớp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro