~7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Key là một trong số ít tôi thấy là người tuyệt vời. Khác hẳn với Key, bà chẳng bao giờ dòm ngó tiền bạc của tôi. Nói đến đây, nhiều bạn sẽ hiểu Key từng làm gì với tôi rồi đấy, nhưng đó không phải lý do chúng tôi chia tay. Ghi nhớ của tôi về mẹ Key là bà có con mắt thật đẹp, Key thừa hưởng điều này từ bà. Tôi mê đắm anh vì cái ánh mắt ấy. Bà còn tuyệt vời hơn khi trườm đá cho vết thương của tôi lúc tôi bị bố đánh rồi bỏ sang nhà bà. Chắc bà biết con trai bà làm khổ tôi như vậy. Key thì sống lỗi với mọi thứ nhưng không phải mẹ của mình, mẹ Key rất vất vả để nuôi anh một mình. Khi còn cùng tôi, anh luôn gửi cho mẹ hết tháng lương của mình, còn tôi thì nuôi cả anh.
Tôi giàu mà, tôi chẳng tính toán lúc nào với anh cả.
Tôi nhớ món Bibimbap bà tiếp đãi tôi đạm bạc như là con đẻ của chính mình. Chẳng có sự kiêng dè gì giữa chúng tôi. Tôi đã ước bà bù trừ ít sự dễ tính sang cho người bố cáu cẳn ở nhà. Sự thật là bà biết chuyện tôi và Key yêu nhau, tôi đã nghĩ anh có nhiều bạn trai trước đó, nhưng bà bảo tôi là người yêu đầu tiên Key đưa về. Con trai bà thì chẳng để ý gì, Key hôn tôi suốt trước mặt bà, mới đầu tôi còn ngại ngùng vì bà đang ở trước chúng tôi. Về sau dần chai mặt, Key làm tình với tôi ngay trong phòng của anh, phía bên kia là phòng bà, căn nhà thì bé tý, chẳng có chút cách âm nào. Tôi đã từng có một gia đình khác.
Sự im lặng của tôi, Solyn liền hỏi lại. "J, mọi chuyện ổn chứ?"
"Umm... mình ổn. Mình sẽ đến."
"Có muốn mình đưa đi không?"
"Vậy thì thật tốt."
"Mai mình sẽ qua vào buổi sáng."
"Okay."
"Jimin, nó có làm cậu đau không?"
Tôi ghét phải nói về Key, kể cả mẹ của anh. Mọi thứ về anh, luôn làm khổ tôi. Tôi đã tưởng mình chẳng còn đau cho đến bây giờ, nhưng kỉ niệm với mẹ anh lại quá đẹp đẽ. Anh chỉ giống như thứ cafe đắng ngắt, cố gắng dùng đường và sữa để đánh lừa vị giác của tôi thôi.
"Mình ổn. Thật sự đấy. Mình ước mình có thể đau lòng một tý." "Ugh."
Solyn gác máy và theo kế hoạch tôi sẽ đi giặt đống quần áo của mình. Không phải giặt tay đâu, tôi cũng lười lắm, chỉ bỏ vào máy rồi chờ phơi thôi. Đáng nhẽ tôi sẽ nghe lại bài giảng hôm nay đã lỡ của mình, nhưng tôi đành lỡ nó thêm lần nữa. Đầu óc của tôi không dành cho việc học lúc này. Tôi ngồi nghĩ về những thứ chẳng ra gì.
Chúng tôi nghỉ buổi học sáng để đến đám tang của mẹ Key. Solyn đã liên tục hỏi rằng tôi có muốn quay về không? Tôi cũng ngạc nhiên rằng thật sự tôi đã ở đây. Nửa muốn quay về, nửa muốn ở lại. Solyn đưa tôi vào một hàng ghế cuối, tiếng khóc lóc sụt sịt bao trọn căn phòng. Tôi đoán chắc trong đó không có tiếng của Key, vì tôi hiểu anh. Nhưng tôi lại khóc, khóc cho đến lúc Solyn đưa vào phòng viếng. Tuy rằng tôi từ chối gặp bà từ ba năm trước, tôi không muốn mình vì gì mà mềm lòng với Key, nhưng tôi đã thật sự quý bà. Nước mặt tôi vẫn chảy, vậy mà Key từng trách tôi là con người sắt đá.
Tôi không có vặn vẹo cúi đầu, thậm chí không lau cả nước mắt, câm lặng suốt một hành trình ngắn mà dài. Solyn nói vào tai, chúng tôi đang đứng trước bà và Key ở bên cạnh nhìn tôi. Nhờ Solyn hãy để tay tôi lên đấy, chạm vào sự lạnh lẽo của gỗ, bà có biết tôi đến không? Bà từng rất muốn gặp tôi. Tôi để tay trên đấy, tôi không nói gì, không tiếng động. Cả căn phòng cũng vậy. Mười chín giây thôi, đúng mười chín giây, vì tôi không thể hứa hẹn với bà, tôi dừng lại trước khi nó nhảy qua hai mươi. Bọn tôi rời đi. Tôi nhờ Solyn dẫn đến nhà vệ sinh. Bộ dạng thảm hại như vậy cần được rửa sạch, muốn nói là che giấu cũng được. Solyn có điện thoại liền ra chỗ khác. Dừng việc chà sát vào tay mình dù nó không hề bẩn.
"Cảm ơn em vì đã đến."
Vẩy tay vào bồn rửa để ráo hết nước đang đọng ở tay. Key đưa cho tôi một chiếc khăn, anh không có gan nhét vào tay tôi đâu, chỉ để vải cọ lên đầu ngón tay đủ để tôi nhận biết ý của anh. Vậy nên tôi lau luôn vào áo của mình. Nào, tôi đâu cần cái gì của anh, tôi ổn với chính bản thân mình. Anh định làm dăm ba cái trò kiểu Panacea của anh đấy, tôi biết thừa đằng ấy rồi. Đi nép sát sìn sịt vào tường để không vướng vào người anh, tôi gần đạt được mục đích bỏ anh lại và không nói một lời nào khi chạm tay vào cánh cửa. Key chặn rồi đóng sầm lại, tôi kẹt trong người anh. Dù có pha cả mùi cúc trắng, hoa lily, tôi vẫn có thể nhận ra mùi đấy. Nó từng là mùi của chúng tôi nhưng giờ chuyển thành của riêng anh rồi.
"Đừng cư xử như một thằng tồi, Key." "Anh nhớ em."
Cái sự mềm mại của tay anh đã quá hiểu tôi rồi. Luồn tay vào tóc vì tôi thích được Cafuné, anh tuỳ tiện tạo một nụ hôn. Anh đang cố gắng cái gì đây? Vậy anh có nhớ thêm cả những thứ anh làm với tôi không nhỉ? Mỗi tế bào trên người tôi đều có chất độc đấy, anh có nếm ra chưa. Tôi chẳng ngăn anh lại cũng chẳng cổ vũ điều gì, chỉ có anh là người thèm khát tôi ở đây thôi. Bỏ qua việc ngại ngùng như một thiếu nữ mới lớn, tôi từng cho anh nhiều hơn thế, một nụ hôn vô nghĩa chẳng thương tích gì đâu. Ngay lúc Key dừng lại thì tôi bắt đầu sự mỉa mai của mình.
"Anh thật đốn mạt. Làm mấy trò bẩn thỉu ngay khi mẹ anh nằm bên kia."
"Mẹ anh sẽ thật vui nếu anh thân mật với em như vậy."
"Đừng nói mấy thứ ghê tởm như vậy nữa Key. Anh biết mọi chuyện chẳng còn gì từ lâu rồi."
"Anh không cùng ai, sau em."
Key đang khoe khoang đấy à? Tôi cũng vậy nè. "Chẳng đồng nghĩa với cái gì đâu."
"Jimin, kể cả em không tin, anh có yêu em."
Tôi đâu có phủ nhận điều gì, cả thế giới biết anh yêu tôi bằng cái tình yêu gàn dở của mình, nó còn pha trộn nhiều thứ lắm. Nhưng mà. "Ôi, chẳng ai quan tâm chuyện đó nữa rồi, Key."
Tiếng Solyn gọi ngoài cửa khiến vòng tay của Key mềm ra. Tôi đẩy anh ra cùng sự tử tế đầy khinh bỉ.
"Bỏ ra đi. Solyn sẽ giết anh nếu cô ấy biết anh làm mấy cái trò này đấy."
Cuối cùng tôi cũng bỏ được cái đinh trong đít. Nghĩa đen thì vừa mới, nghĩa bóng thì lâu rồi. Ai cũng có vài thứ chẳng muốn nhớ về nhưng lại không bao giờ quên được. Trong thế giới bóng tối, tôi đã từng xem Key như là thế giới của mình, giống như việc coi cái hồ bơi mười mét là cả một đại dương rộng lớn. Mọi người đều nói anh chả tốt đến vậy. Sự thực là có, anh có tốt với tôi, luôn giữ ơn việc anh làm cho tôi, nhưng cũng chẳng tha thứ cho việc anh làm tôi đau. Chúng tôi huề nhau. Tôi ghét anh, nhưng không hận, về mặt nào đó, tôi cũng chẳng hối tiếc gì. Mọi thứ đã được xếp sẵn vào quá khứ rồi.
Tôi bỏ Key lại, chẳng biết mặt anh có xám xịt như cái đít nồi không, Key chưa bao giờ thấy tôi dửng dưng như vậy. Trước đây tôi lúc nào cũng bị mất kiểm soát vì anh thôi. Solyn trách tôi để cô ấy chờ lâu quá. Chúng tôi quay lại trường học, tiện thể cô dẫn tôi đi ăn ở ngoài. Cô cần gà và bia, tôi cũng tới bến chiều cô luôn. Solyn tự hào vì chúng tôi không có làm tình ở nhà tang lễ. Ôi trời, thậm chí tôi đã khoe với Key là cô sẽ giết anh, vậy mà cô biết Key đi vào mà để yên cho anh. Thất vọng về người bạn của mình.
Dì Chu gọi đến, thắc mắc là dì rất đúng giờ nhưng không thấy tôi ở nhà. Dì tưởng tôi đã xảy ra việc gì đó. Tôi cũng thành thật nói luôn chuyện mẹ Key mất và tôi đã đến viếng với dì. Cả nhà tôi quá quen thuộc với Key rồi, bố tôi cũng biết chuyện Key lúc đầu tiếp cận tôi vì tiền luôn. Vì sao biết thì cứ nhìn sang cái đài truyền hình ngồi bên cạnh này, giặc hết đấy. Nhìn chung tôi chẳng giấu được việc gì nên hồn. Sau bữa ăn chúng tôi ngồi ở canteen trường chờ Hwaso như thường lệ.
"Uis, tránh xa mình ra." Solyn luôn ré lên như vậy khi thấy Hwaso đi chơi bóng về.
"Đưa chai nước đây. Mình sắp chết khát rồi."
"Không, tự kiếm chai nước của mình đi." "Đừng keo kiệt như vậy."
Solyn đằng nào cũng sẽ cho Hwaso thôi. Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy tu ừng ực cái chai nước khi bọn tôi còn chưa được ké miếng nào.
"Dừng việc nhảy nhót hết sức trên sân bóng để gây ấn tượng với gái đi, Hwaso. Mình biết cậu không nhiệt huyết đến vậy đâu."
"Thôi châm chọc mình đi, Solyn. Cậu không biết gì gọi là đam mê à?"
"Với mấy cô gái sao? Ha ha"
"Bỏ đi. Thật lãng phí thời gian để nói chuyện với cậu. À Jimin."
"Hm?"
"Mình đã làm hợp đồng với Jungkook. Một năm đấy."
Cái đó làm tôi ngạc nhiên đấy. "Wow, cậu có chắc không?"
"Yeh, Jungkook đồng ý mà, kể cả khi mình nói cậu có thể đuổi cậu ấy ra khỏi nhà. À, cậu ấy có nhận ra cậu, cậu giới thiệu tên cho cậu ấy sao?"
"Ừ. Theo phép lịch sự."
"Mình để tiền thuê bình thường thôi, nhưng gọi là rẻ với căn hộ cao cấp của cậu. Nhưng nếu mình để cao hơn, cậu ấy không trả được mất."
"Nào cũng được mà." "Chuyển vào tài khoản đấy."
"Okay, vậy được. Khi nào định chuyển vào?" "Có thể trước tháng mới."
Nhẩm trong đầu, sao cậu bạn hôm nay nói kiểu rắc rối vậy. "Tức là cuối tuần hả?"
"Có nhanh quá không?"
"Có, mình mới đồng ý vào đầu tuần mà cuối tuần đã vào rồi, sắp tiếp nhận không nổi đây. Với nữa, hãy bảo em ấy có thể chuyển luôn vào thứ bảy, hôm đó mình về bên nhà. Ông bô nhớ mình đến khóc thầm trên chiếc gối của ông ấy rồi."
"Giống cậu thôi." "Gì cũng được."
"Oh, Jungkook kìa? Có muốn mình gọi bạn cùng nhà ra đây không?"
"Thôi đi. Nhìn kìa, người ta còn bận với mấy cô gái. Xem cậu đi, như vừa đi tắm về mà chẳng em nào bâu."
"Yeah, mình cũng nghĩ nên đổi team thôi. Một rừng không thể có hai vua được."
"Chấp nhận đi, Hwaso. Cậu không ngon trai bằng thằng bé." "Im đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro