Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau anh cũng vẫn được Chu Vệ gọi dậy. Nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi thoải mái dễ chịu đứng trước mặt mình, La Lĩnh Phong khỏi nói cũng biết là ghen tỵ đến như thế nào. Tại sao tiểu tử thối này đã mệt liên tiếp một ngày một đêm, tối qua còn ngủ trễ mà sáng nay lại dậy sớm hơn cả mình chứ, không lẽ là do mình thật sự đã già rồi sao?

Trứng ốp la, ở giữa hai miếng sandwich có kẹp cây xúc xích, một ly sữa bò nóng hổi lớn. Chu Vệ ngồi vào phía đối diện bàn ăn: "Anh Phong, sáng nay em dậy có hơi muộn nên anh ăn đỡ cái này đi. Sáng mai anh muốn ăn gì thì cứ báo trước cho em, em sẽ làm cho anh."

"Anh đã rất hạnh phúc rồi, thật đó." La Lĩnh Phong cắn một miếng bánh mì, mãn nguyện đến sắp khóc.

Ba mẹ anh mất sớm, trong mắt người thân họ hàng anh cứ như một quả bóng cao su mà bị đá qua đá lại, từ năm mười tuổi anh đã bắt đầu nhặt phế liệu lén kiếm tiền, dành dụm mãi cho đến lúc mười sáu tuổi mới có được bốn ngàn tệ, mua một cây đàn dương cầm cũ nát từ chỗ bạn học.

Vì chuyện này, anh còn bị nhà người thân đang nuôi anh lúc đó hung hăng đánh một trận, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. May mà con người anh cũng coi như là kiên cường, vẫn luôn cố gắng duy trì vừa học vừa làm, nhưng bao nhiêu xót xa trong đó lại không thể nào nói ra được.

Vì vậy nên trước giờ La Lĩnh Phong không dám nghĩ đến chuyện bản thân anh cũng có thể sống một cuộc sống được người khác chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tí như thế này. Lúc anh học đại học đi hát ở quán bar, anh cũng đã chịu rất nhiều thiệt thòi, đồ trong nhà lại bị trộm. Điều đó đã sâu sắc hình thành nên tính cách không dễ dàng tin người của anh.

Cho Chu Vệ ở nhà là vì bà chủ nhà đó quá đáng ghét, mà trước kia anh cũng đã từng có mâu thuẫn với chủ nhà, nên trong lúc lòng đầy căm phẫn, anh liền kích động dẫn Chu Vệ về nhà. Sau khi mọi chuyện xảy ra, anh suy ngẫm lại, vẫn còn có chút hối hận, thầm nghĩ phải mau chóng giúp Chu Vệ thuê nhà, để hắn dọn đi. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không còn dự tính này nữa.

Tuy không dễ tin người nhưng anh vô cùng khao khát có thể có một người dịu dàng che chở và hết lòng chu đáo với mình. Anh mong muốn một hơi ấm gia đình, nhưng chuyện xảy ra với người thân trong quá khứ từ lâu đã tổn thương anh sâu sắc. Dưới vỏ bọc lạc quan kiên cường, không ai thật sự biết được vết thương của anh nên anh không dám khao khát, cũng sớm đã mất hi vọng. May mà sau khi đến đài truyền hình, bạn bè bên cạnh anh đều là những người rất chân thành, khiến anh có thể cảm nhận được một chút hơi ấm trong dòng người lạnh lùng xa cách này.

Nhưng hôm nay, chỉ một Chu Vệ, trong một thời gian chưa đến hai mươi tám tiếng đồng hồ đã cho anh tất cả những ấm áp mà anh mong muốn, để anh cảm nhận sâu sắc được rằng có thể được một người cưng chiều và yêu thương vô điều kiện như vậy là điều hạnh phúc biết bao. La Lĩnh Phong sao có thể không cảm động được chứ.

Uống sữa bò nóng hổi, nhìn gương mặt phấn khởi của Chu Vệ, anh lại cảm thán sự bất công của ông trời. Tại sao đưa Chu Vệ đến trước mặt anh nhưng lại không làm tròn vai người tốt mà để hắn làm con gái luôn đi. Nếu là như vậy, chắc chắn anh sẽ không hề do dự mà bắt đầu theo đuổi hắn.

"Anh Phong, anh đang... muốn ăn ly sao?" Chu Vệ nhìn La Lĩnh Phong ở phía đối diện vẫn luôn đặt môi lên cạnh ly, sữa bò trong ly đã uống hết từ lâu, thật không hiểu nổi người đàn ông này đang làm gì nữa.

"A, đúng vậy, anh đang muốn thử xem răng của mình có phải vẫn cứng cáp như trước không ấy mà." Mặt La Lĩnh Phong đỏ lên, đặt ly xuống, anh quét mắt một cái liền thấy đáy ly của Chu Vệ vẫn còn một chút sữa bò. Thế là anh lập tức hô lên như đứa nhỏ bắt được ăn trộm: "A, trong ly em vẫn còn sữa bò kìa, lãng phí là đáng xấu hổ lắm đó. Em phải học theo anh nè, giọt sữa cuối cùng cũng phải uống hết. Em phải biết rằng ở châu Phi còn rất nhiều người vẫn đang chịu đói..."

Chu Vệ không kìm được mà cười phá lên, tuy tuổi tác của La Lĩnh Phong lớn hơn hắn, nhưng anh vẫn có những lúc thật là quá đáng yêu, giống như bộ dạng đang cố tình gây sự nhưng vẫn cứ giả vờ đứng đắn mà nghiêm túc dạy dỗ hắn lúc này đây.

Lắc đầu, hắn không nhịn được xoa mát tóc ngắn đen nhánh một cái: "Được rồi anh Phong. Em cũng đâu có nói gì, anh không đả kích được em đâu. Đi thôi, sắp đến giờ đi làm rồi. Lỡ hôm nay lại gặp tai nạn nữa thì sao?"

"Miệng quạ đen." La Lĩnh Phong hừ một tiếng, phóng thẳng về phòng ngủ thay bộ quần áo mới mua hôm qua, đi ra soi gương. Ha ha, đúng là rất phong độ. Anh hài lòng huýt sáo một cái, lấy chìa khóa trên bàn trà lên rồi ra khỏi cửa cùng với Chu Vệ.

Vì đài truyền hình T thị chuẩn bị rất nhiều chương trình giải trí cho lễ kỉ niệm, mà La Lĩnh Phong và các bạn của anh đều được coi là những nhân vật nổi tiếng của đài truyền hình nên bọn họ không chỉ phải tham gia ghi hình đủ các loại tiệc tùng và chương trình tạp kỹ mà còn phải tham gia một vài chương trình có hình thức khác nữa. Ví dụ như hôm nay chương trình mà bọn họ phải tham gia chính là một chương trình tạp kỹ lấy thể thao làm đề tài chính. Chương trình này thu hút người xem nhờ vào các loại hình thể thao lố lăng làm trò cười, lượng người xem rất khá.

"Thảm rồi, em sợ nhất chính là ngày này." La Lĩnh Phong vuốt trán, đám người Phương Lan và Tạ Hoa với cả Giang Đào Tiểu Ất đang quây quanh anh, trong đám chỉ có mỗi anh là có năng lực vận động kém nhất. Mọi người vốn không muốn để anh tham gia, nhưng đạo diễn của chương trình này vẫn kiên quyết kêu anh tham gia. Chịu thôi, ai bảo fan của anh là nhiều nhất cơ chứ, có anh vào thì lượng người xem có thể nhiều hơn.

Chu Vệ không hiểu lắm về tính chất của chương trình này nên không biết tại sao La Lĩnh Phong lại sợ như vậy, trợ lý của Tạ Hoa đứng kế bên giải thích cho hắn, hắn mới hiểu. Hắn hơi chau mày, La Lĩnh Phong đúng là không hợp với kiểu chương trình này, nhưng coi như tập luyện một tý cũng tốt.

Đến trường quay chương trình, một nhóm người chia thành hai bên A và B. Cuộc thi giữa hai bên vừa bắt đầu là liền trở nên căng thẳng. Tuy La Lĩnh Phong không giỏi thể thao nhưng vì danh dự của đội mình, anh cũng phải cố gắng hết sức, chỉ tiếc rằng anh đúng là không giỏi về những loại như thế này, lực bất tòng tâm, hai tiếng đồng hồ sau, đội của bọn họ đã thua liên tiếp ba ván.

La Lĩnh Phong vô cùng tự trách, nhưng MC của chương trình đi tới, phấn khích nói với anh: "Hi, La Lĩnh Phong anh đừng có buồn. Đạo diễn của bọn em nói rằng chương trình tuần này đều dựa vào anh để tăng lượng người xem đó."

La Lĩnh Phong không ngờ biểu hiện của mình kém cỏi như vậy mà lại còn được khen, anh vui mừng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn MC: "Thật sao? A Táp, em đừng lừa anh. Anh hại cả đội anh thua liên tiếp ba ván, bây giờ anh rất sợ lúc về sẽ bị bọn họ đánh hội đồng nữa kìa."

"Không có không có đâu, La Lĩnh Phong, anh giỏi lắm đó. Trung tâm gây cười của chương trình lần này đều là anh đấy. Ha, em không nghĩ năng lực vận động của những người khác có thể giỏi như vậy. May là có anh, nếu không thì chương trình kỳ này se không thú vị đâu." A Táp cười ha ha, cô đúng là rất vui vẻ, nhưng La Lĩnh Phong bỗng chốc đen mặt.

"Ăn... ăn hiếp người quá đáng." Anh chỉ vào A Táp hét: "Cô đợi đó cho tôi, chiều nay tôi chắc chắn phải thắng." Anh xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi, hô to: "Cơm trưa đâu? Cơm trưa vẫn chưa được đưa tới sao? Đáng ghét, quá đáng ghét mà. Tôi muốn ăn no, ăn cho thật no. Chiều nay không giết mấy người đến ngay cả móng chân cũng không còn thì tôi sẽ không tên La Lĩnh Phong nữa."

"Anh Phong, những lời như vậy không nên nói thì tốt hơn. Dựa vào năng lực của anh, cho dù có liều mạng cũng rất khó thắng được người ta." Chu Vệ bước đến, vừa lấy khăn lông lớn lau mồ hôi cho anh vừa cười an ủi anh.

"Hừ, ngay cả em cũng xem thường anh. Đợi đó, chiều nay anh chắc chắn sẽ làm mấy người ngạc nhiên đến rớt kính." La Lĩnh Phong nổi giận đùng đùng ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi, vài đồng nghiệp vây quanh anh, biết bình thường anh không giỏi những thứ này. Vì vậy nên mọi người cũng không trách anh mà đều vỗ vai anh an ủi.

Cơm hộp rất nhanh đã được mang đến, đồ ăn trong đó rất phong phú. Dù sao cũng là trong đài truyền hình, đối với những nhân vật trụ cột của đài truyền hình như bọn họ, trong tình trạng điều kiện cho phép, ưu đãi của đài truyền hình vẫn rất tốt.

Nhưng cổ họng La Lĩnh Phong lúc này đang bị nóng, vừa mở hộp cơm ra, thấy trong đó có hai cái đùi gà dầu mỡ thì lại cảm giác được cơn nóng trong cổ họng càng dữ dội hơn nữa. Đặt hộp cơm sang một bên, anh nhìn người phụ trách phát cơm hộp: "Nè, không có rau xanh à? Bây giờ đang bị nóng, ai lại có thể ăn được thứ này chứ."

Người phát cơm nhún vai: "Không có. A Phong, anh phải ăn thịt mới có thể nâng cao thể lực chứ, ăn rau xanh thì có ích gì."

La Lĩnh Phong không quan tâm đến cậu, tìm Chu Vệ khắp nơi, muốn nhờ hắn đặt một phần nấm đông cô xào cải thìa cho mình, nhưng mà thằng nhóc này không biết đi đâu rồi, không tìm thấy bóng người đâu cả.

Tâm trạng anh càng tồi tệ hơn, nhưng nghĩ đến Chu Vệ mấy bữa nay cũng không có nghỉ ngơi đủ, có lẽ lúc này em ấy đang trốn ở chỗ mát mẻ nào đó ăn cơm rồi, chuyện này cũng không có gì to tát lắm. Vì vậy anh ra sức khuyên nhủ bản thân mình một hồi, trong lòng mới dần dần không khó chịu như vậy nữa.

"Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?" Anh đang cúi đầu tìm số điện thoại của tiệm ăn nhanh trên điện thoại thì bỗng nhiên bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc. Ngẩng đầu lên, Chu Vệ đã đứng ngay bên cạnh anh, trong tay hắn cầm một hộp cơm to, mỉm cười nói: "Em sợ cơm hộp hôm nay không hợp khẩu vị của anh, nên sáng nay em đã làm sushi riêng cho anh. Vì dậy muộn nên làm hơi qua loa, anh xem thử xem có thể ăn tạm được không."

Hắn vừa nói vừa mở nắp hộp cơm ra. Trong hộp là những cuộn sushi tảo tía được xếp ngay ngắn, kiểu dáng còn khác nhau nữa. Tuy vỏ ngoài là tảo tía nhưng có cuộn bên trong có dưa leo và xúc xích, có cuộn bên trong có trứng bắc thảo và thịt vụn, có vài cuộn ngay cả La Lĩnh Phong cũng không nhìn ra được là thứ gì ở bên trong.

"Wow, tiểu Vệ, em đúng là ân nhân cứu mạng của anh." La Lĩnh Phong ôm chầm lấy Chu Vệ, ra sức cọ vài cái lên người hắn. Sushi tảo tía thanh mát giúp khẩu vị của anh được mở mang, vả lại những cuộn sushi này không biết Chu Vệ đã làm như thế nào, ăn vào thì thơm ngát, dưa leo tươi mát giúp ruột gan cũng tươi mát theo.

Bạn bè xung quanh cũng dần dần vây lại, tuy không cam tâm nhưng nghĩ đến chuyện mình đang kéo chân mọi người, La Lĩnh Phong vẫn để mỗi người lấy một cuộn sushi tảo tía từ trong hộp cơm của mình.

"Oa, ngon quá đi." Phương Lan ăn một cái, không nhịn được mà lấy cuộn thứ hai.

Trong lòng La Lĩnh Phong đang rỉ máu, trên mặt anh lại không thể không bộc lộ phong thái của đàn ông, hai mắt anh nhìn chòng chọc vào sushi tảo tía bị mọi người lấy đi. Anh bĩu môi, hành động giành đồ ăn lúc này đã xong xuôi, anh phải đủ nhanh đủ chuẩn đủ hung ác mới có thể giảm mức tổn thất xuống thấp nhất.

"Anh Phong, anh ăn chậm thôi. Em vẫn còn trái cây, lát nữa ăn hết sushi thì ăn thêm một ít trái cây nữa là được." Chu Vệ còn chưa nói xong là đã thấy La Lĩnh Phong bị nghẹn. Anh đúng là đã ăn quá nhanh rồi.

Nhanh chóng đưa một ly nước tới, La Lĩnh Phong cảm kích nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng nuốt đồ ăn xuống, chỉ tiếc là hộp cơm cũng đã trống trơn rồi.

Chu Vệ vội vàng lấy ra một quả xuân đào vừa to vừa đỏ đưa tới, sau đó thì cho những người khác mỗi người một trái. La Lĩnh Phong lườm những người vươn tay ra ăn chùa một cái, nổi giận nói: "Mấy người cũng có trợ lý mà nhỉ? Sao cứ ức hiếp tiểu Vệ vậy? Cuối tháng mấy người cũng đâu có cho em ấy thêm đồng lương nào đâu."

"Nè, đạo lý uống nước nhớ nguồn mày có hiểu không? Nếu không phải tụi tao đề xuất ý kiến tuyệt diệu này, mày có thể thuê được người trợ lý toàn năng như tiểu Vệ sao?" Giang Đào đẩy La Lĩnh Phong một cái: "Hừ, bây giờ muốn qua cầu rút ván hả. Nhìn tiểu Vệ đi, còn phóng khoáng hơn cả mày nữa đấy."

Phương Lan cắn một miếng xuân đào: "Tiểu Vệ à, sushi tảo tía đó là do em làm đó hả? Em làm như thế nào vậy? Chị thấy món này ngon thật đó, còn ngon hơn cả món của nhà hàng mà chị ăn ở Nhật nữa. Em đã bỏ nguyên liệu đặc biệt gì vào trong vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là cách làm rất bình thường mà thôi. Đầu tiên chị quấy tơi cơm ra, sau đó bỏ dầu ăn, mè, muối, một ít hương gà, trộn một hồi để những nguyên liệu đó thấm đều vào trong cơm, rồi nguyên liệu thì tùy ý chị. Hôm nay em chỉ trộn ba loại là dưa leo xúc xích, thịt vụn trứng bắc thảo, loại thứ ba là cá ngừ ca li và chà bông. Cách làm thì không cần em nói đâu nhỉ, chỉ là cách làm sushi bình thường mà thôi."

Phương Lan gật đầu: "Ừm, sau khi về nhà chị sẽ thử. Tiếc thật đó, em không phải là trợ lý của chị, nếu không thì hộp sushi này chính là của chị rồi." Cô quay đầu nhìn La Lĩnh Phong: "Hay là A Phong nè, chị đổi trợ lý với em nha."

Chưa kịp nói xong, La Lĩnh Phong liền hừ một tiếng: "Chị nghĩ cũng đừng nghĩ. Tiểu Vệ là của em, mấy người ai cũng không được nghĩ đến chuyện đó."

Không ngờ Phương Lan chỉ đợi câu nói đó của anh, cô nghe thấy thì cười ha ha: "Phải không? Tiểu Vệ là của em à? Vậy khi nãy em vừa mới nói gì? Nói nếu chiều nay còn thua nữa thì em sẽ không mang họ La nữa đúng không? A, nếu nói như vậy, có phải là em đã có dự tính trước, muốn mang họ Chu với tiểu Vệ luôn rồi đúng không?"

La Lĩnh Phong và những người khác mới đầu cũng không hiểu ý của Phương Lan, cho đến khi cô nói: "Cái này thì có gì lạ lùng đâu. Con gái thời cổ đại sau khi lấy chồng thì đều sẽ theo họ chồng mà." Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, người nào người nấy đều cười ngặt nghẽo.

Mặt La Lĩnh Phong đỏ đến tận cổ, nhưng lại không có một chút biện pháp gì với Phương Lan – một hủ nữ từng trải, anh đành phải lặp lại lời hung ác một lần nữa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những câu như "hãy đợi đấy" mà thôi.

Mọi người nghỉ ngơi được một lát, chương trình lại bắt đầu. Vì là chương trình đặc biệt nên thời gian phát rất dài. Lần này quay đến chập tối, khỏi nghĩ cũng biết đội của La Lĩnh Phong không thay đổi được vận mệnh thua cuộc, nhưng anh đúng là đã cố hết sức. Lúc kết thúc, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không đau cả.

"Được rồi, hôm nay mọi người rất vất vả, nên khi nãy tôi nhận được thông báo của đài truyền hình cho nghỉ hai ngày. Ba ngày sau phải đi làm đúng giờ, quay buổi lễ kỷ niệm của đài truyền hình." Phương Lan vỗ tay tập trung mọi người lại, thông báo tin mừng này xong sau đó mọi người đều giải tán trong tiếng vỗ tay reo hò.

"Tiểu Vệ, chiều nay sao em không đến giúp anh? A Táp rõ ràng nói là em có thể giúp anh mà." La Lĩnh Phong dựa vào ghế phó lái, xương cốt cả người đều rất đau.

Tại tiểu Vệ hết, hồi chiều tiểu Táp và đạo diễn rõ ràng đã nói là em ấy có thể đến giúp anh, anh cũng hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của tiểu Vệ, nhưng tiểu Vệ vẫn luôn chăm sóc anh từng li từng tí lại nhẫn tâm từ chối, cứ trơ mắt nhìn anh một mình chiến đấu mà làm trò cười cho thiên hạ. La Lĩnh Phong nghĩ đến đây lại cảm thấy chua xót trong lòng.

"Đâu có, em thấy anh Phong chơi rất vui mà, tuy cũng nhếch nhác nhưng mọi người đều rất vui vẻ, vả lại em cũng không phải là minh tinh bọn anh. Sao vậy? Anh Phong không vui à?" Chu Vệ quay đầu nhìn anh, thực ra không phải hắn không muốn giúp anh mà là hắn không dám lộ diện ở đài truyền hình, người quen biết hắn trong giới thượng lưu vẫn có. Nếu biết hắn đang ở đài truyền hình thì sẽ phiền lắm.

"Nhưng mà em thấy anh ngã xuống nước, ngã xuống đệm cũng không đau lòng một chút nào sao?" La Lĩnh Phong tức giận nhìn Chu vệ: "Lại còn nói gì mà chơi vui. Anh thê thảm như vậy mà em chỉ đứng bên cạnh cười, em... em đúng là quá hư hỏng." La Lĩnh Phong căm giận lên oán nhưng chỉ đổi lại ánh mắt kỳ dị của Chu Vệ.

"Đau lòng? Anh Phong, anh là đàn ông mà, những thứ này không tổn thương được anh đâu, cùng lắm chỉ mệt một chút. Em... được rồi được rồi, em công nhận em thật sự rất đau lòng, nhưng đau lòng thì có cách gì chứ? Cũng không thể kéo anh lại, nếu không thì đài truyền hình sẽ lập tức đuổi việc em đó." Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Phong muốn mình đau lòng anh ấy, không lẽ anh ấy đã bắt đầu coi mình như người nhà rồi sao? Chỉ có người thân mới có loại cảm xúc như vậy thôi.

"Em bớt nói đi. Hừ, bây giờ mới nói đau lòng, ai tin em chứ. Em sợ đài truyền hình đuổi em mà không sợ anh đuổi em à? Hừ, nếu anh không đuổi việc em, đài truyền hình có đuổi cũng vô dụng, tiền lương anh vẫn có thể phát cho em. Dù sao thì em cũng quá hư hỏng, anh không muốn em nữa, anh muốn tìm một người đáng yêu hơn ôn nhu hơn làm trợ lý." Tay đau, chân cũng đau, cánh tay cánh chân cũng kháng nghi với công việc nặng nhọc hôm nay, xem ra sau này loại chương trình này có thể tránh được thì nên tránh.

"A, anh Phong, anh nói thật sao? Anh thật sự không cần em làm trợ lý nữa sao? Vậy bây giờ... bây giờ có phải là em nên dừng xe lại bên đường, cuốn gói cút đi không?" Đùa à, xa mình rồi, anh ấy đi đâu để tìm một người trợ lý ưu tú toàn năng như vậy chứ, nếu không phải mình đặt anh vào tim mà thương mà yêu, ai có thể chịu hi sinh lớn như vậy chứ.

"Ưm, lái xe về nhà trước đi." Bây giờ kêu anh lái xe, chi bằng cầm dao giết anh luôn cho xong. La Lĩnh Phong đau thương phát hiện hình như quyền chủ động bây giờ càng lúc càng nằm trong tay Chu Vệ. Lúc về đến nhà, La Lĩnh Phong xông vào phòng tắm trước, hôm nay ra quá nhiều mồ hôi, không mau chóng tắm rửa thì anh sẽ rất khó chịu. Lúc đi ra, Chu Vệ đã gọt trái cây xong đặt lên bàn trà, còn hắn đang nấu cơm ở trong bếp.

La Lĩnh Phong mệt đến không muốn đánh đàn, anh nằm trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem TV. Không biết qua bao lâu, anh đã buồn ngủ, Chu Vệ mới đi đến lay anh tỉnh, kêu anh đi ăn cơm.

"Oa, sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy." Vừa ngồi trước bàn ăn là anh đã bị dọa sợ một phen, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Chu Vệ: "Hôm nay em cũng đã rất mệt mỏi mà, làm việc cực nhọc lâu như vậy."

"Em muốn lấy công chuộc tội, không làm thêm vài món, lỡ anh thật sự đuổi việc em thì tính sao đây?" Chu Vệ mỉm cười: "Được rồi, mau ăn cơm đi, sau khi ăn xong em cũng muốn đi tắm."

"Ừm ừm ừm, mau đi tắm đi. Khó chịu lắm đó, tắm xong sẽ rất thoải mái đó." La Lĩnh Phong bắt đầu và miếng cơm lớn vào miệng, thật sự là anh rất vui, tất cả đều là món anh thích ăn hết. Tay nghề của tiểu Vệ đúng là xuất sắc, cùng là đùi gà, nhưng thấy đùi gà hắn làm là sự thèm ăn của anh lại dâng cao.

Ăn cơm xong, La Lĩnh Phong liền nằm trên giường đọc sách, tuy rất mệt nhưng bây giờ vẫn chưa tới tám giờ, anh không có thói quen ngủ sớm, TV cũng không có chương trình nào hay, đúng lúc quyển sách này vài ngày trước anh đã đọc được một nửa, tối nay muốn đọc xong một nửa còn lại.

Nhìn từng dòng chữ trên sách, mí mắt dần dần sụp xuống. La Lĩnh Phong kê đầu lên giường, ý thức dần dần tan rã.

Đột nhiên trên lưng truyền lại một cảm giác đè ấn dịu dàng, La Lĩnh Phong lập tức tỉnh lại, quay đầu nhìn thì thấy Chu Vệ chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm quanh eo, ngồi trên giường, hình như đang massage cho anh.

"Em làm gì vậy tiểu Vệ? Đã tối rồi, sao còn chưa ngủ? Với lại, em chỉ quấn một chiếc khăn tắm là có ý gì? Khoe dáng đẹp của em với anh sao?"

La Lĩnh Phong ghen tỵ nhìn thân thể cường tráng của Chu Vệ một cái, đáng ghét thật, khắp nơi đều có cơ bắp hơi nhô lên, vừa vô cùng vạm vỡ vừa không đáng sợ như những huấn luyện viên thể hình. A, đây mới chính là vóc dáng đàn ông hoàn hảo đó.

"Hôm nay anh quá mệt rồi, nếu cứ để vậy mà ngủ, sáng mai thức dậy, xương cốt cả người sẽ đều đau nhức. Bây giờ em massage cho anh, ngày mai sẽ không đến nỗi đau đến rã rời."

Chu Vệ nhẹ nhàng lấy tay chống lên lưng của La Lĩnh Phong mà ấn mà lướt, thầm nghĩ em không mặc quần áo thì liên quan gì? Anh có mặc quần áo là được rồi, nếu anh không mặc quần áo, cho dù em có mặc nhiều cỡ nào thì chỉ sợ cũng không khống chế được. Điều đó thật sự rất tồi tệ.

"Vậy sao?" La Lĩnh Phong lẩm bẩm, wow, tiểu Vệ dùng lực rất tốt, ấn đến cả người mình đều rất thoải mái.

"Tiểu Vệ, tại sao em cái gì cũng biết vậy? Lúc trước xương cổ của Giang Đào bị đau cũng đã đi massage, anh đi với nó thì nghe nó ở bên trong kêu rất thảm, giống như là ừm, nhìn thấy người ta giết heo bao giờ chưa? Giống như heo bị giết vậy, nên là cho dù anh có đôi lúc sẽ thấy đau cột sống nhưng vẫn kiên quyết không dám đi massage."

"Đó là massage kiểu trị liệu, đương nhiên là sẽ đau rồi. Anh Phong, nếu cột sống anh đau thì nên đi massage, lỡ như sụn đệm đâm ra ngoài thì còn đau đớn hơn là massage nhiều. Thật đó, anh tin em đi. Nhưng mà bây giờ chắc là anh chỉ đau nhẹ, vậy thì còn kịp, sau này mỗi tối em sẽ giúp anh massage, dần dần sẽ khiến triệu chứng đó biến mất. Anh thường ngồi đánh đàn, cột sống đúng là nên chú ý một tý."

"Ừm, được rồi, nếu massage đều thoải mái giống như em làm thì anh cũng không đến nỗi sợ như thế." La Lĩnh Phong lại lật sách ra, bỗng nhiên nghe Chu Vệ hô: "A, không đúng nha, em mới nhớ ra, không phải anh Phong đã đuổi việc em rồi sao? Đuổi việc em rồi, sau này sao em có thể massage cho anh được chứ."

La Lĩnh Phong xoay người lại, cầm sách lên đập Chu Vệ một cái, oán hận nói: "Tiểu quỷ này, em cố tình đúng không? Đối xử tốt với anh trước, để anh không thể rời xa em, sau đó lấy cái này ra lợi dụng anh. Hèn chi anh cứ thắc mắc tại sao em lại tốt bụng như vậy."

"Đâu có, em thật sự đau lòng cho anh Phong mà. Nếu không, chính em cũng mệt vậy, sao lại không ngủ mà đến đây massage cho anh chứ." Chu Vệ cười né ra, đè La Lĩnh Phong lên giường lại, qua một hồi lâu mới cẩn thận hỏi một câu: "Mà nè anh Phong à, chúng ta sống chung nhà cũng mới có mấy ngày, trong thời gian ngắn như vậy, không phải là anh đã không rời xa được em rồi chứ?"

"Xí, cái gì mà sống chung nhà, nói cứ như là chúng ta... giống như là cái kia vậy..." La Lĩnh Phong ra sức quay đầu qua trợn trắng mắt với Chu Vệ, nhưng trong lòng anh tưởng tượng nếu Chu Vệ rời xa anh thì anh sẽ trở nên như thế nào. Không biết tại sao anh lại vô cùng bài xích suy nghĩ này. Anh lắc đầu, lắc cho sự sợ hãi trong lòng đó văng ra, nói với bản thân mình hết lần này đến lần khác: tiểu Vệ là fan của mình, em ấy sẽ luôn thích mình, sẽ không bỏ rơi mình mà đi đâu.

Suy nghĩ này vô cùng ích kỷ, nhưng trước giờ La Lĩnh Phong cũng chưa từng rêu rao rằng mình là người cao thượng. Cuộc thăm dò đêm đó, Chu Vệ đã hiểu đại khái câu trả lời rồi, trong sự vui mừng, hắn càng chăm sóc La Lĩnh Phong tỉ mỉ hơn, hai người ở chung cũng càng lúc càng hài hòa và vui vẻ.

Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, sau khi ăn tết xong, đài truyền hình đặc biệt tổ chức một buổi tiệc chúc mừng thành công, mời rất nhiều khách VIP và nhà tài trợ quảng cáo, trong bữa tiệc đương nhiên cũng không thể thiếu những người nghệ sĩ đã ký hợp đồng của bọn họ.

Trong đám khách VIP có một phú nhị đại của tập đoàn Trần thị, nghe nói là một nhân vật giống như thái tử gia, nhưng không lên mặt, hòa nhã lễ độ với mọi người, hơn nữa còn học rộng tài cao. Gã rất thưởng thức năng khiếu âm nhạc của La Lĩnh Phong, sau khi chặn vài ly rượu cho La Lĩnh Phong không giỏi uống rượu, sự cảm kích cộng thêm với việc có tiếng nói chung đã khiến hai người trở thành bạn tốt. (phú nhị đại là chỉ những người giàu có nhờ tài sản của gia tộc)

Ban lãnh đạo của đài truyền hình đương nhiên là vui mừng về sự phát triển của tình bạn này rồi, những ngày sau đó, tập đoàn Trần thị lại tài trợ cho đài truyền hình hơn bốn mươi triệu để bọn họ quay phim truyền hình và cho bọn họ quyền thêm tên của tập đoàn vào các loại chương trình. Tính kỹ ra thì tập đoàn Trần thị giàu có này đã trở thành VIP đầu tiên của đài truyền hình trong thời gian ngắn ngủi. (ý là tập đoàn Trần thị cho phép đài truyền hình bỏ tên của tập đoàn vào các chương trình rồi hoạt động tuyên truyền để tăng lượt xem)

Thái tử gia Trần Thiệu nhiều lần ra vào đài truyền hình, mỗi lần họp xong cũng đều đến tìm La Lĩnh Phong đàn mấy bản nhạc. Hai người thường đi ăn cơm hoặc là đi đánh golf. Tuy La Lĩnh Phong không thích môn thể thao này lắm nhưng cấp trên đã dặn dò vô số lần, không thể đắc tội khách VIP này nên anh cũng chỉ có thể phối hợp, huống hồ anh và Trần Thiệu đúng là rất dễ bắt chuyện.

Chu Vệ vẫn luôn lẳng lặng quan sát, hắn biết rõ Trần Thiệu này có ý đồ khác, con cháu của xã hội thượng lưu hắn đã thấy quá nhiều. Tuy người nọ che giấu rất tốt, khiến mọi người không phát hiện ra được ý đồ thật sự của gã nhưng đó không có nghĩa là gã có thể qua mặt được hắn.

Rất nhiều người đều tưởng rằng người thừa kế ăn chơi trác táng của những hào môn thế gia này đều là một tấm lụa, dễ dàng nhìn thấu được! Thực ra quan niệm đó vẫn còn một số sai sót, kẻ được bồi dưỡng thành người thừa kế thật sự, rất nhiều người đều là những nhân vật ghê gớm cay độc lạnh lùng, giỏi che giấu bản thân, vui buồn không lộ ra mặt.

Chu Vệ thật sự rất lo lắng cho La Lĩnh Phong ngây thơ, hắn thấy được anh đã xem Trần Thiệu như bạn tốt. Điều này không chỉ vì hai người có cùng tiếng nói và sở thích, mà còn vì Trần Thiệu chính là một người thu hút ánh nhìn trời sinh. Trên đầu gã có biết bao nhiêu vòng hào quang, ai mà không thấy vinh dự khi quen biết gã chứ, huống hồ chi là bạn bè. Mà La Lĩnh Phong trước giờ không tự cho rằng mình thanh cao, trong tình huống này, anh có thể nói chuyện hợp với Trần Thiệu như vậy cũng không kỳ lạ.

Chu Vệ đôi lúc muốn nhắc nhở La Lĩnh Phong một tý, nhưng lại sợ anh cho rằng hắn can thiệp quá sâu vào cuộc sống của anh. Vì vậy hắn chỉ có thể ra sức ám chỉ, nhưng La Lĩnh Phong lại không hiểu được chúng.

Có một lần hắn chỉ nói con cháu có tiền đều không dễ chọc lại bị La Lĩnh Phong trách mắng một trận, nói gì mà Trần Thiệu chính là một người rất tốt, bình dị gần gũi không lên mặt, cũng rất biết chăm sóc người khác, nói Chu Vệ không được có lòng đố kỵ với người giàu, khiến Chu vệ tức đến nỗi tối đó đập đầu vào tường mấy lần.

Hết chương 4

Trong các bạn công trong ba bộ thì tới giờ mình thích Chu Vệ nhất :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro