Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 2: MẠCH KHÊ 

Quay sang Minh ty chủ, ta nói thật nhỏ "Ra tay nhanh chút, đừng để nàng đau" rồi ném cho tiểu quỷ Ất đang quỳ một bên lọ thuốc "dụng hình xong ngay lặp tức cho Tam Sinh uống. 49 ngày tiếp theo phải ở trong nguyên thân không được ra ngoài." 

Nói đoạn ta lập tức rời đi. Ta không muốn nhìn thấy tiểu nha đầu ta dưỡng từ bé phải chịu bất cứ đau đớn nào. À không, là nàng dưỡng ta, dưỡng ta qua những tháng ngày tịch mịch nhất, khó khăn nhất. 

Một thời gian sau, Minh Ty chủ đến tìm ta. "Điện hạ, Tam Sinh đã khá hơn!" "Ta biết!" Ta hờ hững, dựa người vào ghế đáp. Ta thực không muốn nhìn thấy hắn. Mỗi lần thấy hắn ta rất khó chịu ah. Cảm giác như ta thiếu nợhắn. 

"Hiện nàng ko phải lo lắng cho tiểu nha đầu đó. Ta thấy chúng ta nên lo choMạch Khê thì hơn!" 

"Mạch Khê thế nào?" Ta mở mắt nghiêm túc nhìn hắn. 

"Mạch Khê chiến thần vị này, gan không nhỏ. Hắn định thanh tẩy trái timcủa Tam Sinh!" 

"Không thể nào!" Ta ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nhìn Minh Ty chủ. 

"Bất quá, hắn có thể!" Minh Ty chủ cười khổ "ta chỉ sợ hắn không chịu nổihậu quả của việc nghịch thiên đạo này!!!" 

"Lôi phạt!" Ta bóp cái quạt trong tay.Minh ty chủ gật đầu.Trong đầu ta hiện lên đôi mắt kiên định của Mạch Khê. Hắn lúc đó đãquyết. Muốn cho Tam Sinh một trái tim thuần khiết, đem sức một mình hắncải thiên đạo. Hình như cái danh chiến thần toàn truyền cho những kẻngông cuồng, như ta, như Mạch Khê.Thật đáng sợ! 

"Nàng xem, ta quyết định giúp hắn!"Ta nhìn vào bàn tay của Minh Ty chủ, một hạt châu lấp lánh ngũ sắc xuấthiện trong tay hắn.

  "vạn năm tu vi?" Ta sững sờ. 

"Có là gì" Minh Ty chủ mỉm cười "Tam Sinh đối với nàng quan trọng nhưvậy, ta một chút cũng không tiếc!" 

Toàn thân ta chấn động. Nơi trái tim trống rỗng bỗng nẩy lên một nhịp. Hắncó phải hay ko cũng điên rồi. 

"Nàng cầm lấy!" Hắn đặt hạt châu vào tay ta. "Ta ko tự do đi vào Cửu TrọngThiên được, nhưng nàng có thể. Đi giúp Mạch Khê một chuyến!" 

Nói đoạn hắn nắm lấy tay ta. Lần này ta ko hất tay hắn ra. Nhưng cũng thậtnhanh, hắn thu tay về. Mỉm cười dịu dàng đứng lên ra về. Trường sam đentuyền nổi bật trong biển Man Châu Sa. Rất cô độc! 

"Quân Hoàng" ta khẽ gọi. Đây là lần đầu tiên ta gọi thẳng tên hắn, saungần ấy năm.Bóng lưng hắn khẻ cứng lại, hắn nghe thấy sao?Phảng phất trong gió, ta nghe thấy tiếng hắn đáp lại "Đa La" 

--- 

Ta đến có chút chậm. Một nửa chiến thần phủ đã tan nát. Lúc ta tìm thấyMạch Khê hắn đã cả người đầy máu, chiến giáp rách nát. Một giây cũng kodo dự, trước ánh mắt kinh ngạc của Mạch Khê, ta tiếp cho hắn một nữathần lực.Ta nghĩ kỹ rồi, thứ ta ko cần nhất, chính là thần lực của mình. Ta bây giờchỉ là một đóa hoa nơi Minh Ty Địa Phủ thôi mà!   

Nhờ thần lực của ta, Mạch Khê an toàn vượt qua 99 đạo Lôi phạt, đợt saumạnh hơn đợt trước. Cả Cửu Trọng Thiên rung chuyển theo tiếng sấm rền. Chúng tiên cũng kinh hãi chạy đến, mà Thiên Đế với Ti Mệnh là đến sớm nhất.Thấy ta đứng trước cái cửa vỡ nát của phủ Chiến Thần, Thiên Đế ngạcnhiên đến chững cả người. 

Hừ, dù cho năm xưa ta đào hôn cha hắn, thìvai vế ta cũng là dì của hắn nha. 

"Đà La điện hạ!" Ty Mệnh reo lên, cũng không hành lễ mà chạy đếnôm lấy ta. Cái con bé này đã mấy ngàn năm vẫn không thay đổi. 

"Không có quy củ!" Thiên Đế phun ra mấy chữ khiến Ty Mệnh bất đắc dĩphải buông ta ra mà lui về bên người hắn. 

Cái tiểu tử này, vẫn như vậy hiếp đáp con bé sao?"A Di, người làm sao lại ở đây?" 

"Ta đến xem tiểu tế nhà ta sống chết thế nào" ta lạnh nhạt đáp. 

"Tiểu Tế?" Nghe ra giọng Thiên đế run run.Ta gật, chỉ vào vị chiến thần đang từ trong đống đổ nát mà bước ra.Chúng tiên bây giờ đều nhìn vào hiện trạng không thể tệ hơn của MạchKhê: người vừa nát vừa cháy khét, máu chảy ròng ròng,chiến giáp đã sớmko ra hình thù gì nữa, duy chỉ có đôi mắt sáng rỡ là khiến họ nhận ra vị chiến thần uy vũ thường ngày.Mà trên tay hắn, là khối đá nhỏ hình dạng giống trái tim đang tỏa hàoquang ngũ sắc rực rỡ. 

Ta nghe Thiên Đế đang đứng cạnh ta lẩm bẩm "Không thể nào..." 

Mạch Khê hướng Thiên Đế hành lễ rồi quay sang ta "Đa tạ Đà La Điện Hạ,bản thần đã làm được!" 

"Được, Tam Sinh liền giao cho ngươi!" Ta cười. Mạch Khê này cũng đángđể thưởng thức nha! 

Mạch Khê cười thực sảng khoái, quay sang Thiên Đế "Bệ hạ, lần trước vithần không cần tiệc mừng công, nếu bệ hạ đã muốn đại yến, chi bằng đợivi thần đi Minh Ty phủ một chuyến về, người tổ chức tiệc cưới cho ta đi!!!" 

Ta liếc thấy mặt Thiên Đế cứng đơ, Ty Mệnh bên cạnh cười trộm, chúngtiên bàn tán xì xầm. Cái gì mà hòn đá, cái gì mà Minh ty chủ dung túng, cáigì mà ko hợp quy tắc lễ nghĩa, cái gì mà không xứng... 

"ĐỦ!" Ta gắt. Bỗng nhiên im phăng phắt. 

"Tiểu thê tử của Mạch Khê lànghĩa muội của bản vương, ai có ý kiến gì đến đây nói chuyện với ta!"Vẫn là im phăng phắt! 

Mạch Khê nhìn ta đầy cảm kích. Hừ, Lão nương ẩncư mới hơn một ngàn năm mà thiên giới đã đầy bọn thần tiên rãnh rỗi đếnphiền như vậy rồi sao? Bao lâu rồi ko có chiến tranh, bằng ko ta tống cácngươi ra chiến trường hết! 

Trước khi cùng Mạch Khê rời đi, ta hướng nha đầu Ty Mệnh cười nói"ngươi cũng lớn rồi đó, gả đi thôi! Cái gì của mình là của mình, ko là củamình, ko cần cưỡng cầu!" 

Nói đoạn ta rời đi, nhác thấy Ty Mệnh ngơ ngác còn sắc mặt tiểu Thiên Đếthật khó coi.Ta thực hài lòng ah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro