Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  CHƯƠNG 9: CHÂN TƯỚNG

La Hồng Vân trở về sơn cốc một cách khó khăn! Nói thật lúc này ta so với chàng, kinh sợ cũng chỉ có hơn chứ ko có kém. Chuyện này thực sự ngoài mọi dự đoán của ta. Hóa ra, chàng thực sự là bị ép buộc. Tình huống như vậy, vì người mình yêu, nếu là ta cũng sẽ lựa chọn như chàng.

Việc đầu tiên khi Hồng Vân về đến nhà, chính là ôm ta vào lòng. Ta còn nhớ tiểu cô nương ngây ngô ngơ ngác khi đó đã sững sờ, rồi hạnh phúc, rồi hoang mang, khó hiểu... đủ mọi cảm xúc. Nhưng tình cảm với Hồng Vân khiến Đa La ngày đó thực sự mờ mịt, nếu ko ta sao lại không thể nhìn ra tia thống khổ trong mắt Hồng Vân.

Có thể nói, năm ngày sau đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của A La. Ta và Hồng Vân sớm chiều kề cận, Hồng Vân giống như gạt hết mọi chuyện khác sang một bên để tận tâm ở bên cạnh A La. Sự dịu dàng của chàng, sự chăm sóc của chàng, khiến ta chìm đắm.

"A La, gả cho ta đi!"

Cuối cùng, ngày đó cũng đến! A La đang nép trong ngực Hồng Vân ngượng ngùng gật đầu. Ta còn nhớ rất rõ chàng càng siết chặt ta vào lòng, rất chặt, tựa hồ như muốn đem ta trọn trọn vẹn vẹn khảm vào trong tim mình. Rồi một nụ hôn ấm nóng phủ xuống môi ta. Phải, đó chính là nụ hôn đầu tiên của Đa La! bắt đầu rất ngây ngô, nhưng càng về sau càng nóng bỏng, day dứt, cuồng nhiệt...

Không muốn nhìn nữa... ta nhắm mắt lại! ngày đó chàng cho ta uống mê dược, một lượng đủ để người ta ngủ mấy ngày nhưng điều chàng ko ngờ là bấy nhiêu đó chỉ vừa đủ khiến ta mê mê tỉnh tỉnh.

"A La, xin lỗi nàng... xin lỗi nàng"

Hồng Vân vùi đầu vào cổ A La lúc bây giờ đã thần trí mê man, hơi thở gấp gáp. Ta khổ sở quay mặt đi, dù đã thực sự trãi qua rồi, nhưng nhìn lại vẫn ko khỏi ... khó khăn.

Thế nhưng, hoàn toàn ko có trong ký ức của ta, ta lại nghe Hồng Vân nói, rất khẽ, rất nghẹn ngào:

"A La, ta nhất định...ta sẽ trả lại cho nàng... nếu có...kiếp sau...kiếp sau nữa... xin lỗi"

Đầu óc ta​ ​​liền choáng váng. Chàng nói gì vậy? có phải ta nghe nhầm ko? lời thề đời đời kiếp kiếp của Hồng Vân? Nếu đây ko phải là huyễn cảnh cho Thông Thiên Kính tạo ra, ta nhất định sẽ ko nhịn được ​ngã nhào, nhưng hiện giờ, ta chỉ là một kẻ quan sát​, phải bình tĩnh ah!​

Cánh cửa phòng hợt hé mở, xuất hiện chính là Xà Tinh.

"Thật kinh tởm..." khuôn mặt non nớt vặn vẹo một tia ác độc, rút trong tay áo xanh lục ra một thanh chủy thủ ánh lên sắc xanh tinh mỹ, đưa ra trước mặt Hồng Vân, đanh giọng "Chỉ cần rạch một đường chỗ trái tim, ko chết được đâu! Nếu ngươi ko nỡ xuống tay thì để ta, ta ko ngại dày vò ả đâu!"

Con rắn khốn kiếp! rõ ràng biết tổn hại thần tộc sẽ​ ​tổn hại đến tu vi nên mới ép buộc Hồng Vân tự xuống tay với ta! Hồng Vân run rẩy nhận lấy thanh chủy thủ. Đến trước mặt Đa La đang mê man trên giường. Chàng hít một hơi, thật nhanh rạch một đường gọn gàng nơi ngực trái ta, từ vết thương tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, một hạt châu trắng tinh khiết từ từ kết thành.

Tiểu Xà Tinh nhanh như chớp thu vào trong tay áo. Đắc ý nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hồng Vân. "Đừng tưởng ngươi ko nói ra thì ko ai biết ngươi thích nàng ta. Ta thực không​ ​hiểu​ L​an Tâm tỷ tỷ sao lại chung tình với kẻ bội bạc như ngươi?? Sao? Cảm giác tự tay giết chết nữ nhân trong lòng mình thì như thế nào?"

Hồng Vân ko tin nổi nhìn Xà Tinh "ngươi nói gì? Rõ ràng ngươi nói nàng ấy sẽ ko chết?" vừa nói vừa nhìn lại A La, kinh hoàng nhận ra miệng vết thương của ta ko hề khép lại, ​mà ​máu đang từ từ chảy ra thấm ướt một bên váy trắng đang mang.​ Đa La đang nằm trên giường dần hóa về nguyên hình, cả người tỏa ra ánh sáng trắng xanh yếu ớt.​ ​Mái tóc vốn đen như mực ​đang từ từ hóa thành trắng như tuyết, trên mi tâm hiện ra ấn ký hình hoa Man Đà La đỏ tươi​, đại biểu cho thân phận chân chính.​

"A La" La Hồng Vân kinh sợ kêu lên một tiếng,​ ​​tay chân luống cuống​ ch​èn vào vết thương nhưng máu vẫn ko ngừng tràn qua kẻ tay hắn, ko ngừng chảy.

"Thanh Chủy thủ đó là Lan Tâm tỷ quay về Yêu tộc mà trộm đi. Là Thần khí!!! đừng nói ả ta, cho dù là Thượng thần bị nó đả thương cũng khó sống nha!" Xà Tinh mười phần hả hê nhìn 2 người trước mặt.

Hồng Vân trầm mặt một lúc, đoạn nhìn thẳng vào mặt Xà Tinh "Ngươi đem nguyên thần của A La đi giúp Lan Nhi đi. Nói với nàng ấy, ta​ ​​n​ợ nàng ấy một mạng, bây giờ liền trả cho nàng ấy!" nói đoạn cầm chủy thủ bên người nhắm vào tim mình mà đâm tới.

Xà Tinh còn đang há hốc mồm chưa kịp phản ứng thì một cái roi xù xù trắng như tuyết quất thẳng vào tay Hồng Vân đánh văng thanh chủy thủ xuống đất.

Đuôi hồ ly!

Hồng Vân hoang mang nhìn người vừa đến. Lan Tâm vẫn một thân​ ​​thanh y tao nhã, sắc mặt tuy trắng, nhưng ko có vẻ gì là kiệt quệ như Hồng Vân vẫn nhớ.
​​Giọng Lan Tâm hơi có chút run "Vân ca!"

Hồng Vân ko phải kẻ ngốc, trong mắt từ sững sờ chuyển sang kinh hãi.

​Hắn liền nhận ra ​Lan Tâm lừa hắn! căn bản nàng ta ko hề bị thương, là nàng giả vờ để bức hắn. Bức hắn xuống tay với A La​.​
"nàng...sao nàng có thể?" Hồng Vân trân trân nhìn Lan Tâm rồi lại nhìn Đa La đang ngày một chảy nhiều máu trong vòng tay hắn "Nàng ấy..."

"Ta có thể!" ở bên nhau đã gần 100 năm, sao Lan Tâm ko hiểu được Hồng Vân chứ "Ta có thể. Ta có thể vì chàng mà cả sinh mệnh của ta cũng ko tiếc, thì sao lại tiếc cái mạng của nàng ta?"

​"A La có tội gì?" Hồng Vân vần cố nắng dùng chăn giường chần lên vết thương đang ko ngừng chảy máu của A La. "Ta đã nói ta sống đủ rồi? vì cớ gì nàng hết lần này đến lần khác tổn thương người vô tội???" Giọng hắn đã bắt đầu khàn đi, mất tự chủ.

​Lan Tâm tái mặt, trên mặt dần dãn ra thành nụ cười chua chát "Chàng biết ta ở ngoài giết người​?"

Hồng Vân yên lặng ko đáp, lo lắng nhìn Đa La, cũng ko nhìn nàng ta. Hắn cũng ko phải biết rõ, hắn chỉ mơ hồ đoán ra, nhưng ko tình nguyện tin.

​Lan Tâm hít một hơi, nói "Tất cả những gì ta làm, đều là vì chàng! chàng hiểu cũng tốt, ko hiểu cũng ko sao. Nguyên thần của cô nương đây, có thể thay thế cho trái tim của chàng, còn có thể khiến chàng bất lão bất tử!"

"Trả lại cho nàng ấy!" Hồng Vân nhìn thẳng vào mặt Lan Tâm, lặp lại "Trả lại cho nàng ấy!"

Im lặng.

"Cô nương ấy xuất thân thần tộc, sinh ra đã hoàn mỹ như vậy, ko có nguyên thần cũng ko thể chết được, bất quá hủy hết tu vi của cô ta! Ta lập tức đưa chàng rời đi, luyện hóa nguyên thần cho chàng! Hai ta có thể đời đời kiếp kiếp ở cạnh nhau..." Lan Tâm vẫn nhẫn nại khuyên nhũ Hồng Vân.

"Trả lại cho nàng ấy! van xin nàng... Lan Nhi!"

Lần này Lan Tâm đã hết có thể chịu nổi. Nàng gào lên "Đừng gọi ta Lan Nhi!!! xem thử chàng đang làm gì? động tâm với nữ nhân khác... bảo vệ nàng ta... chàng có hay không từng nghĩ đến cảm giác của ta ko? chàng biết chàng đối với ta bao nhiêu quan trọng? chàng cứ mở miệng ra là chết, là sống đủ, chàng chết rồi thì ta phải làm sao? ta phải làm sao? chàng nói đi!!!"

"Lan Nhi..." Hồng Vân mặt trắng bệch "Trả lại tim cho nàng ấy...ta... ta cùng chết với nàng!"

​Khuôn mặt xinh đẹp của Lan Tâm dại đi.

"Là vì nàng ta sao?" giọng nàng run rẩy, ta thấy cả người nàng liêu xiêu như sắp đổ.

"Vì nàng ấy..." Hồng Vân nhắm mắt "vì cả ta và nàng...hãy kết thúc mọi thứ ở đây thôi!"

​Đại khái ta hiểu Hồng Vân, nhưng rõ ràng Lan Tâm ko hiểu! Ta đoán vậy, vì trong phút chốc nàng ngửa mặt lên trời, mắt đổ huyết lệ, gào lên một tiếng dài như dã thú, thê lương chấn động tâm can. La Hồng Vân cả kinh, chưa kịp trấn tĩnh đã bị ngũ trảo của nàng tóm lấy, hai bóng dáng lóe lên rồi biến mất. Trong phòng chỉ còn lại A La người đầy máu đang mê man.

Lan Tâm mang Hồng Vân đến sơn động trong núi. ​Vừa chạm đất, Hồng Vân đã đẩy Lan Tâm ra, loạng choạng té ngã, hơi thở rối loạn, mặt mày trắng bệch.

"Lan Nhi... xin nàng..." hắn nói ko nổi nữa. Nhìn như đang lên cơn đau tim. Trong mũi tự nhiên thấy cay cay, ta cuối cùng đã hiểu, Quân Hoàng là muốn ta biết La Hồng Vân chưa từng cố ý.

"đừng nói nữa..." giọng Lan Tâm thật trầm, ko có một chút hơi ấm, mắt nàng lúc này đã đỏ như máu. "chàng còn mở miệng ra cầu xin một câu nữa, ta liền quay lại giết chết cô ta!"

​Hồng Vân thở hắt, ngả ngửa ra trên mặt đất. Nước mắt từ hai khóe mắt từ từ chảy xuống. Nhìn thấy hắn như vậy, ta dù ko có tim, cũng ko khỏi đau lòng.

"Lan Nhi, ta chẳng là gì cả... mạng sống của ta thì có gì đáng giá mà phải khiến nàng và A La khổ sở như vậy..." Hồng Vân vẫn nằm ngửa trên đất. Lan Tâm bên cạnh im lặng, nhịp thở của nàng rất nặng. Dường như kích động vừa rồi khiến nàng bị thương ko nhẹ.

Hồng Vân gắng gượng ngồi dậy, nhoài người nắm lấy bàn tay của Lan Tâm nhưng nàng vùng thoát ra. Nàng cũng tái nhợt, huyết lệ ko ngừng chảy xuống.

"Xin lỗi nàng, Lan Nhi!" Ko biết hắn lấy khí lực ở đâu ra, thoắt một cái đã bước đến bên miệng khe nứt sâu đen ngòm trong thạch động, rất bình thản, gieo mình xuống!

Ta hoảng hốt kêu lên, nhưng cũng ko bằng tiếng gào như xé nát tâm can của Lan Tâm. Nàng chật vật lao đến bên vách đá. Lúc này ta mới nhận ra, mắt Lan Tâm đã ko còn nhìn thấy, tay nàng ko ngừng quờ quạng trong không trung nhưng đến tay áo La Hồng Vân nàng cũng ko chụp được.

Tiểu Xà Tinh cũng kinh hoàng, khiếp sợ vội lao đến níu lấy Lan Tâm, cắn răng mím lợi lôi nàng rời khỏi vách đá.

"Tại sao? tại sao?" Lan Tâm gào lên "chàng sao lại có thể? chàng sao lại có thể?" nàng ko ngừng gọi Vân Ca, cả người lăn bò rạp trên nền đất, thê thảm vô cùng.

Ta quay đầu đi ko nỡ nhìn! đều là nữ nhân, sao ta có thể ko đau lòng thay cho nàng ta. Toàn tâm toàn ý đối với một người, hy sinh cả bản thân, kết cuộc chỉ đổi lại thống khổ ko cách nào tả xiết.

Lan Tâm điên cuồng cào cấu trên mặt đất. Một thân pháp lực trong giờ phút này chẳng có tý ý nghĩa nào cả, Lan Tâm cứ vậy mà gào thét lăn lộn trên mặt đất.

"La Hồng Vân! Ta dùng tu vi kiếp này, nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp đều chịu nỗi thống khổ bị người yêu nhất phản bội!"

Trên người nàng bắt đầu xảy ra biến hóa, một tầng ánh sáng đỏ nhạt bao phủ lấy cơ thể nàng. Da thịt nức ra, dưới da thịt chính là lông hồ ly. Đánh đổi hết tu vi, nàng liền trở lại nguyên hình là con cáo trắng muốt, nhưng mắt đã mù. Đuôi mắt còn có vết lông đỏ thắm, như huyết lệ.

Xà Tinh nước mắt lưng tròng chứng kiến hết thảy, cẩn thận cuộn Lan Tâm vào trong áo choàng, ôm vào ngực, đoạn hóa thành một đạo bạch quang biến mất.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro