Chương 2: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, tĩnh mịch biết bao.

Nàng đứng trên thân kiếm, cảm thụ gió lạnh mềm mại, nhàn nhã ngân nga câu khúc, tìm các đệ tử Vạn Thính Tông.

Lần này nàng mang tổng cộng năm đệ tử đi xuống núi làm nhiệm vụ, trong đó có cả nữ chủ Kỷ Vô Song.

Nhưng vừa đi được nửa chặng đường, liền bắt gặp đám đệ tử tông môn đang nằm thoi thóp trên mặt đất, còn có một tên nam nhân bị con sinh thú dọa đến phát ngốc, tay chân luống cuống không biết làm gì, liền quay sang nắm chặt y phục nữ tử đứng trước mặt, khẩn cầu tiếp viện.

"Vô Song sư tỷ! Cứu mạng!"

Mạn Sa ngây người.

Kỷ Vô Song? Nàng ta sao lại ở đây?

Thần sắc Kỷ Vô Song do dự niệm kiếm quyết, hai đệ tử bị thương, một người thì bị đè, người còn lại thì đang bị dọa đến phát ngốc, nha đầu nữ chủ này nếu tiếp tục lưỡng lự như vậy, đoán không chừng đám đệ tử này sẽ chết hết trong lúc làm nhiệm vụ. 

Nàng nhìn chằm chằm khung cảnh trước mắt một hồi, môi mấp máy niệm kiếm quyết.

Bất giác linh kiếm mang theo bên người Vô Song có hàn ý lạnh lẽo bay thẳng đâm một nhát vào  móng vuốt sinh thú.

Linh kiếm kia tự động công kích sinh thú, mặt khác mấy người họ thoát ly nguy hiểm, bọn họ thấy y quyết nữ tử nhẹ nhàng ngừng ở giữa không trung, trong mắt không hề cảm thấy tia sáng, mà nàng thế nhưng miệng không cần niệm kiếm quyết, kiếm kia vẫn có thể tùy tâm công kích.

Kỷ Vô Song đỡ nữ đồ đệ kia dậy, âm thanh mềm nhẹ an ủi.

"Sư muội, muội không sao chứ?"

"Không, không có việc gì."

Nữ tử kia đáp.

Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm nàng đạp gió, cánh tay nàng chỉ nhẹ nhàng vung lên, sinh thú kia mãn thể liền đầy thương tích, ầm ầm ngã xuống đất.

Nơi này tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có đống lửa củi bùm vang.

[Chủ nhân, ngài thật soái!]

Bạch Hổ nhịn không được vỗ tay, thuận tiện giúp nàng lần nữa nhận biết một chút mấy đứa đệ tử trước mặt.

Nếu nàng không xuất hiện kịp thời, thì chắc có lẽ chúng đệ tử này đã sớm mất mạng. 

Một đệ tử khác kích động khiến miệng vết thương kéo ra.

"Đa tạ Mạn trưởng lão!"

Còn có một đệ tử khác nữa đang cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, và một nữ đệ tử được Vô Song đỡ thì thở hì hục, tay chân không ngừng run rẩy.

Nàng không phản ứng, chỉ đi dạo quanh một vòng tìm chỗ sạch sẽ nửa ngồi nghỉ ngơi.

Cơ thể này thật sự quá yếu, nếu không nàng đã sớm kết liễu nữ chủ tại đây rồi.

[Chủ nhân, nữ chủ không thể giết! Nếu nữ chủ chết nhanh như vậy, vị diện này sẽ sụp đổ.]

Ngày ngày khuyên nhủ, Bạch Hổ hắn cảm thấy bản thân mình cần thuốc trợ tim cực hiệu.

Cử chỉ Mạn Sa nàng so với lúc xưa càng xa cách, làm Kỷ Vô Song hơi nghiến răng, nàng ta vừa mới lâm trận bỏ chạy, chắc là không bị người khác thấy chứ?

Nữ đệ tử bên cạnh đã ngủ, Kỷ Vô Song đẩy nữ tử đó ra, đi tìm nàng.

"Mạn trưởng lão, ta còn tưởng rằng trưởng lão tìm không thấy đường trở về, lần này ít nhiều do trưởng lão, bọn ta mới được cứu, đợi sau khi trở về ta nhất định nói tốt với thúc thúc, để thúc thúc thưởng cho trưởng lão." 

Lời trong lời ngoài đều hiện rõ thân phận và phân lượng mình trong lòng môn chủ, Kỷ Vô Song tới đây chủ yếu là huênh hoang với nàng.

"Câm miệng." 

Đôi mắt nàng chưa mở, lông mi dài mà cong dưới ánh lửa chiếu rọi lay động nhảy múa, nhìn như không nhiễm phàm trần, phàm trần lại nhịn không được muốn nhiễm nàng.

Kỷ Vô Song nắm chặt tay, một chút cũng không muốn thừa nhận khí chất trên người Mạn Sa,

"Trưởng lão vừa mới...... Nói cái gì?"

"Ồn ào."

Nếu nàng ta không phải nữ chủ, nàng căn bản không muốn tiếp xúc với nàng ta.

Liền vung tay đặt kết giới cho chính mình, nghe không thấy nhìn cũng không.

Bạch Hổ ở trong không gian cười lăn lộn, vị diện này chủ nhân thật lợi hại, tức chết người không đền mạng, ánh mắt nữ chủ kia như thể muốn cắn chết chủ nhân lắm rồi.

Khuôn mặt Kỷ Vô Song xám xịt trở lại bên nữ tử kia, âm thầm tức giận, hào quang nữ chính của nàng thế mà lại bị Mạn Sa nàng cướp mất, nàng ta biết ngay cái lão bà bà này căn bản là muốn độc chiếm sở hữu truy phủng.

......

[Hảo cảm vai ác +5]

[Chủ nhân! Vai ác hắn xảy ra chuyện rồi!]

Mới sáng sớm, tự dưng gia tăng hảo cảm làm gì.

Bạch Hổ hét lên, nàng lập tức mở mắt, sắc trời đã sáng, lại tìm cái bí cảnh tống mấy đứa tiểu hài tử vào, nàng liền có thể tự mình đi chơi.

Khoan đã, con hổ đó nãy vừa nói cái gì?

[Vai ác lần này bị đem đi bán, và lần bán này chính là cốt truyện bên trong phủ Minh Chủ, cũng chính là trong nhà nam chủ Hứa Lâm, võ lâm minh chủ mua vai ác về, chính là vì tránh báo thù.]

"Ồ, lão nhân kia coi bộ hắn cũng khôn khéo thật, lần báo thù này toàn bộ phủ bọn họ dường như không còn ai sống sót."

Cũng chính là bởi vì ra chiêu ly miêu đổi Thái Tử này, Hứa Lâm hắn mới giữ được mạng, thành công bái sư Vạn Thính Tông.

Ở trong cốt truyện, phủ Minh Chủ không đến nửa ngày đã bị kẻ thù diệt, nam chủ Hứa Lâm thì rơi xuống vách núi, vừa lúc được Kỷ Vô Song cứu, bởi vì ngọc bội trên người vai ác, nên nàng ta cho rằng hắn là con trai minh chủ.

Chợt cơ thể hắn cử động, nam nhân trước mặt đang mê mang mở con ngươi, phát hiện cơ thể mình bị người nào đó dùng lực ôm bên hông, cô nương ngày ấy hắn gặp gần trong gang tấc, nghe lão nhân gia nói, trước khi chết, có thể nhìn thấy người mình muốn gặp nhất.

[Chủ nhân ngài cầm kiếm làm gì! Bình tĩnh! Vai ác không thể giết mà!]

Nàng cầm kiếm trên tay, vì phòng ngừa bản thân nhịn không được động thủ, lúc đến giữa sườn núi nàng ném hắn vào trong sơn động.

"Đứa nhỏ này, vừa nhẹ vừa yếu, tương lai vậy mà trở thành phản diện sao?"

[Có thể, vì đây gọi là cơ duyên.]

Bạch Hổ khẩn trương phòng bị, sợ chủ nhân nhà mình nói động thủ liền động thủ.

Nàng xem mặt mũi Bạch Hổ nên không động thủ, đợi cho đến khi tên vai ác kia tỉnh lại, hắn vẫn duy trì tư thế bị ném vào.

"A..." 

Hắn hít hà một hơi, lau mặt, ấn chân cười khổ, quả nhiên là nằm mơ, hắn nhất định đã chết, nhưng vì sao đã chết còn cảm giác được đau đớn.

"Há miệng."

Bên tai có người nói chuyện, hắn không tự giác mở miệng ra, thuốc viên bị nhét vào, hắn ho đến nước mắt đều rơi.

[Chủ nhân, nước, nước, cho hắn uống nước.]

Nhìn hắn chật vật như vậy, nàng lúc này mới đánh giá hắn.

Thiếu niên bất quá mười tám, khuôn mặt còn tương đối non nớt, nhìn kỹ, lông mi hắn cũng khá dài, mũi cũng không thấp, lông mày không sâu không cạn, khóe miệng hơi hơi rủ xuống, vừa vặn phù hợp khí chất ủ dột của hắn.

Lần trước gặp mặt, hắn trong mắt còn cầu sinh, vậy mà hai ngày không đến, hắn đã tìm chết.

Nàng vừa rồi không nên ra tay, hẳn nên chọn một chỗ tầm nhìn tương đối tốt, ai đi cứu hắn liền giết.

Tuy hắn không gây thù với nàng, nhưng lần đầu hai người chạm mắt, nàng như bản năng cầm kiếm muốn kết liễu hắn, như thể...kết liễu mối tình nghiệt duyên này.

Nàng không biết hắn là ai, hắn có bộ dạng nào, nàng cũng không biết, nàng chỉ biết, nàng hận hắn rất nhiều...

[Chủ nhân.....]

Khụ khụ.

"Là, là cô nương đã cứu ta?" 

Hắn cuối cùng cũng thả lỏng khẩu khí, trộm nhìn nàng mà không dám nhìn thẳng.

Mùi thơm cơ thể nữ tử sâu kín quanh quẩn xung quanh, hắn có hơi choáng, là mộng sao?

Nàng thấy đầu hắn lắc qua lắc lại, trực tiếp duỗi tay đem hắn nhìn thẳng, đối điện tầm mắt hắn gật đầu, "Phải."

Lạnh lẽo đầu ngón tay truyền tới từ hai má, đỏ ửng nhanh nhiễm lên, hắn không biết lý do đầu nóng lên, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lập tức dời tầm mắt, đào tẩu khỏi tay nàng.

【 Hảo cảm vai ác +5. 】

"Tạ, tạ cô nương."

Đầu lưỡi hắn đều loát không thẳng.

Hàng năm bị cha mẹ đánh chửi, buôn bán, hắn dần dần phong bế bản thân, không muốn giao lưu cùng bất luận kẻ nào, một người sống tựa tiên trên trời đứng bên cạnh như vậy, hắn cảm thấy giống như giả.

Sơn động không lớn, lại có một cái giường đá ở bên trong, gọt nước từ khe hở vách tường rơi trên mặt đất, trong hoàn cảnh yên tĩnh tại đây có vẻ có hơi khẩn trương.

Giữa hai người yên tĩnh đến lạ thường.

[Chủ nhân, ngài đừng im lặng đến vậy chứ! Ngài làm ta sợ!] 

Mạn Sa nàng có thể thảo luận với hắn cùng nhau diệt trừ nữ chủ không?

Không thể!

"Tên?"

Hắn giật mình, hầu kết di chuyển trên dưới nuốt một chút, đối phương lạnh lùng hỏi hắn một câu, làm hắn trở nên căng thẳng, dù sao hắn cũng chưa cùng giao tiếp nhiều với những người khác.

"Ta là Tư Hàn, còn cô nương, tên cô nương là gì?" 

Mở đầu tự giới thiệu, hắn cảm thấy nàng sắc mặt lạnh như băng, có chút không dễ ở chung.

"Mạn Sa." 

Nàng nhàn nhạt nói.

Thiếu niên Tư Hàn ngay từ đầu không nhận ra, nàng thế mà lại đang xử lý vết thương ở chân hắn, miệng vết thương khá lớn, một phen thuốc đi xuống, mặt mũi Tư Hàn trắng bệch, nhưng cổ họng không ra một tiếng nào.

[Vết thương sau đến nỗi có thể thấy được xương, vai ác thật đáng thương.]

Nàng liếc nhìn con hổ đang khịt mũi kia, liền giơ tay băng bó lại vết thương cho hắn.

[Hảo cảm vai ác Tư Hàn -5]

......Nàng nhìn nơi băng bó của hắn, Nàng băng bó bộ khó coi lắm sao?

Vì sao độ hảo cảm lại giảm?

"Cô nương...... Là người của Vạn Thính Tông?" 

Giọng Tư Hàn khẽ run, tầm mắt hắn đặt ở kiểu dáng thêu trên y phục nàng.

Vạn Thính Tông chính là đại tông môn tu tiên, là nơi người thường vẫn luôn hướng tới, sau khi đổi thân phận với Hứa Lâm, thì Hứa Lâm hắn liền đến Vạn Thính Tông bái sư học đạo, Tư Hàn hắn cơ bản chỉ là phàm nhân, không có căn cơ học đạo, sợ là vĩnh viễn không vào được nơi đó.

Vậy nên hắn rất hận, hận bản thân bình thường, hận cha mẹ hắn đối đãi với hắn như vậy.

Hắn vĩnh viễn trốn không thoát ma trảo của bọn họ, nhưng nếu hắn đi tu tiên thì sao?

Hắn có thực lực nhất định, ai sẽ khinh hắn nhục hắn?

Nàng nghiêm túc một lần nữa buộc lại hình thức bình thường cho hắn,

"Muốn nhập môn Vạn Thính Tông ta?"

Thanh tuyến nữ tử rất là vững vàng, không nghe cẩn thận sẽ không thể xác định, con ngươi Tư Hàn hơi giật mình, một lát sau trầm xuống,

"Tư chất ta không tốt."

Trước kia có người xem qua tướng mạo hắn, nói không có tiên duyên.

Nàng vỗ tay, một tay kéo hắn lên giường đá.

"Mạn cô nương, cô nương đây là?"

"Ngồi lên giường đi."

Tư Hàn che quần áo của mình, không rõ hiện trạng, tại sao muốn cởi quần áo hắn, lại còn đến làm trên giường này...

Hắn còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, thì nàng đã đem quần áo nửa người trên của hắn cởi ra, đẩy hắn đến trên giường, cúi người nhấc chân muốn đi lên.

Bạch Hổ bịt mắt, không dám hó hé một câu.

Tư Hàn tâm kinh hoàng, nhìn dung nhan kia dần dần tới gần, hô hấp đều đã quên, hắn nắm đôi tay run rẩy, tầm mắt không biết nên đặt ở chỗ nào.

Hắn, hắn không thể như vậy, bọn họ vừa mới gặp hai lần, cho dù hắn có hảo cảm với nàng, nhưng phát triển thế này cũng quá nhanh.

Bàn tay lạnh lẽo che đôi mắt, dưới thân hắn lập tức có ấm áp, giường đá thế nhưng đang nóng lên, hắn cảm giác được máu toàn thân đang chạy về một chỗ, cái tay kia muốn lấy ra ngón tay thon dài đặt trên đôi mắt, lại bị đè lại.

"Ngưng thần."

Nhả khí như hoa, hắn tê liệt, trên người giống như không còn sức lực.

Thật vất vả ngưng thần, trên thân lỏa lồ bị người điểm mấy chỗ khác nhau, một cổ đau đớn va chạm đến, hắn cắn chặt răng, sợ mình lộ ra chật vật ở trước mặt nàng.

Một lát sau, cổ ấm áp cuối cùng đi xuống, bốn kinh tám mạch bị đả thông, Phong Giác toàn thân nhẹ nhàng không ít, nơi bị thương lúc trước cũng khỏi hẳn một ít.

Linh khiếu bị tắc của hắn được đả thông!

Trong lòng bàn tay nàng, là lông mi thiếu niên hơi hơi rung động, tiểu hài tử này rất kiên cường.

[Hảo cảm vai ác Tư Hàn +5.]

Khai linh khiếu lao lực như vậy, thế mà hắn chỉ cho 5 điểm hảo cảm, cứ như vậy khi nào có thể tới 100.

Hắn mở mắt chậm rãi, như thế nào cảm giác ánh mắt nàng nhìn mình lạnh căm.

Giúp Tư Hàn hắn mở ra linh khiếu, nàng liền ném cho hắn một quyển bí tịch người mới học, rồi đến mép giường ngồi xuống, đừng hỏi nàng vì sao không đi chỗ khác, trong sơn động này giường cũng có thể ngồi, hơn nữa vận khí bọn họ thật là tốt, vậy mà lại tới một cái cái sơn động có giường ngọc bên trong.

Nàng suy nghĩ trước khi đi ra ngoài sẽ đem theo cái giường này về tông môn không nhỉ?

Có hơi lạnh... 

Nàng dịch thân mình hướng thiếu niên bên kia một ít, lại di chuyển một chút, chờ đến lúc gần sát hoàn toàn thiếu niên, mới cảm giác được ấm áp, giường này một ngày chỉ sử dụng có một lần, nàng muốn ấm áp cũng không dùng được.

Không đem nữa, để ở nơi này này.

Hơi lạnh lẽo dán ở bên người, Tư Hàn đang đọc sách động một cái, hắn trộm ngắm nhìn nàng.

Hai lần, nàng đều tới cứu hắn, còn giúp hắn khai linh khiếu, nàng vì sao phải đối xử với hắn tốt như vậy, trên người hắn căn bản là không có nơi nào đáng giá để lợi dụng, là bởi vì gương mặt này sao? 

Trước kia thật ra có không ít nữ tử bởi vì hắn đẹp nên tiếp cận, nhưng cuối cùng đều bởi vì thân phận của hắn rời đi.

Hắn lau mặt một cái, mặt trên toàn là tro bụi, hai lần gặp mặt, trên mặt hắn không có sạch sẽ quá.

Cho nên nàng rốt cuộc vì cái gì mà muốn giúp hắn?

Tư Hàn xem thư tịch có chút không vào, trong đầu loạn loạn, có rất nhiều lời muốn hỏi nàng, nhưng lại sợ hỏi ra sẽ chọc nàng giận.

Hắn còn muốn nỗ lực mạnh hơn, muốn thoát khỏi khống chế cha mẹ, hiện giờ có điều kiện, nhất định phải cố gắng tiến về phía trước.

Đọc sách không chớp mắt, học tập, tu luyện, giữa chừng thì ngủ thiếp đi, chờ lúc Tư Hàn tỉnh lại, trên giường đã không còn thấy nàng nữa, hắn sờ sờ, siết chặt thư tịch, trong lòng có chút mất mát.

Vạn Thính Tông, đại tông môn tu tiên, hắn muốn vào trong đó, đi gặp nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro