Chương 3: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Độ hảo cảm vai ác Tư Hàn +5.]

Nàng xuất phát đi về hướng bí cảnh, cảm thấy lúc này ra cái nhắc nhở có chút ồn ào.

[Vị diện sau sẽ không báo cáo mọi lúc nữa.]

Bạch Hổ thở dài.

[Chủ nhân, ta có thể hỏi ngài vì sao lại bỏ vai ác mà đi không?]

Lưu vai ác bên người thật tốt, ngăn cản hắn hắc hóa, khuyên hắn về sau lương thiện không tốt hơn sao?

Ta không rảnh, không thích hắn, đơn giản vậy thôi.

[......]

Tốt xấu gì thì chủ nhân cũng nguyện ý hoàn thành nhiệm vụ, hít sâu hít sâu, thế giới mỹ lệ như thế, nó ngàn vạn không thể phá hủy.

Bí cảnh tượng cổ kia quyết định xuất nhập trước sau căn cứ vào tốc độ thông quan, sau khi Kỉ Vô Song ra ngoài phát hiện không có ai, mới biết được mình là người đầu tiên ra, trong lòng cảm giác về sự ưu việt thẳng tắp bay lên

Cho dù trên người mang theo vết thương, cũng không ngăn cản đắc ý tươi cười trên mặt nàng ta, nàng ta phải dùng thực lực chứng minh, rằng có thể kéo nàng từ vị trí trên cao kia xuống dưới.

Những người khác vẫn chưa ra, nàng ta muốn tìm nơi có nước rửa sạch một chút, không khéo bên sơn động Tư Hàn kia có một cái thác nước, thời điểm Kỷ Vô Song đi tới, vừa lúc đụng phải hắn cũng đang rửa sạch mặt.

Ngọc bội bên hông, khí chất tuấn dật lại không gần người sống, làm nàng ta lập tức xác nhận người trước mặt này là con trai võ lâm minh chủ Hứa Lâm.

Hoàng Cung cần lực lượng giang hồ, nếu có thể mượn sức mạnh võ lâm minh, địa vị nàng ta ở trước mặt Hoàng Thượng sẽ càng thêm củng cố.

"Công tử, công tử bị thương sao?"

Kỷ Vô Song đi qua, đưa bình dược lên, trên quần áo nàng ta thêu ba chữ 'Vạn Thính Tông', làm ánh mắt Tư Hàn hắn dừng lại một chút.

Hắn không thích tiếp xúc với người khác, gặp người ngoài cũng sẽ trực tiếp tránh đi, nhưng thời điểm nhìn tới hai chữ này, không rõ sao sẽ nhớ tới nàng, nàng rõ ràng là tính tình thanh lãnh, hắn lại nguyện ý đến gần.

Nữ tử trước mặt cũng là người Vạn Thính Tông, tông môn bọn họ thích giúp đỡ mọi người như thế, hắn càng muốn đi.

"Không có việc gì." 

Tư Hàn không có nhận bình dược của nàng ta, thương tích trên người hắn gần như đã được chữa lành rồi.

Kỷ Vô Song hơi mỉm cười, bày ra ưu thế của bản thân, lại không có biểu hiện ra mình đã biết thân phận của hắn, mà là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hắn, vương cung quyền quý đều ngăn cản không được mị lực của nàng ta, huống chi thiếu niên trước mắt.

Tư Hàn có chút co quắp, hắn xoay người muốn đi, rồi lại quay đầu, "Xin hỏi Vạn Thính Tông còn thu đệ tử sao?"

Quả nhiên, nam nhân đều cùng một dạng, mới vừa quen biết, con trai võ lâm minh chủ này đã muốn sớm chiều ở chung một chỗ với nàng ta.

Kỷ Vô Song cao quý gật đầu.

"Ta tên Kỷ Vô Song, là đệ tử nội môn của Vạn Thính Tông, nếu công tử muốn đến Vạn Thính Tông, thì chỉ cần báo tên họ cho ta là được."

Chỉ cần báo tên là có thể đi vào!?

Trong lòng Tư Hàn mang theo kích động cùng khẩn trương, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy nàng, việc gì hắn cũng làm, vì thế vội vàng trả lời, "Được, cảm ơn cô nương."

"Gọi ta là Vô Song được rồi." 

Kỷ Vô Song cho hắn bản đồ đi đến Vạn Thính Tông, để lại chó hắn mấy bình dược rồi liền rời đi.

Người Vạn Thính Tông, thật khiêm tốn ở chung. Đại tông môn quả nhiên chính đạo bất đồng với những người khác sao?

Kỷ Vô Song vui rạo rực mà trở về, lại bắt gặp khuôn mặt nghiêm túc của nàng, mấy đệ tử phía sau không phải bị thương thì chính là hôn mê, nữ đệ tử kia vừa thấy nàng ta trở lại, không khỏi lẩm bẩm,

"Sư tỷ, sư tỷ đi đâu, khi chúng ta trở ra thì không sư tỷ đâu, cho rằng sư tỷ xảy ra chuyện gì, liền muốn đi tìm sư tỷ, không nghĩ bị phản phệ bị thương."

Bộ dáng cùng ngữ khí kia, nhiều ủy khuất miễn bàn.

Kỷ Vô Song trong lòng hừ lạnh, chịu trọng thương như vậy hoàn toàn là do bọn họ vô dụng, vậy mà lại đổ lỗi lên đầu nàng ta, chắc là bởi Mạn trưởng lão xúi giục.

"Vô Song, ngươi thân là sư tỷ, thế mà một mình rời đi, không màng tính mạng sư huynh sư muội, sau khi trở về tự lãnh phạt."

[Chủ nhân, thuận tiện nhắc nhở một chút, nữ chủ đã gặp Tư Hàn rồi.]

Ồ...Cho nên Tư Hàn đã thích nàng ta rồi sao?

[Tạm thời không, nhưng hảo cảm vẫn phải có.]

Quả nhiên vai ác kia đối với ai cũng dễ dàng sinh ra hảo cảm, nàng sờ soạng kiếm một phen, nhìn về phía Kỷ Vô Song không phục,

"Nếu ngươi dị nghị với cách xử lý của bổn tọa, có thể cùng bổn tọa tỷ thí."

"Nếu ngươi thắng, liền nghe ngươi."

"Ta......" 

Kỷ Vô Song tay cầm kiếm nắm chặt, thực lực nàng ta hiện tại chênh lệch so với nàng, hơn nữa nàng ta mới từ bí cảnh ra tới, sao có thể đánh thắng được nàng, nàng nói như vậy, chính là làm nàng ta mất mặt!

"Mạn trưởng lão, không trách sư tỷ, là tại chúng ta quá lỗ mãng, phạt này xin hãy hủy bỏ." 

Bỗng có nữ đồ đệ khác vì Kỷ Vô Song mà cầu tình, nhưng tự tôn Kỷ Vô Song không cho phép, rụt đầu lại, nàng ta đồng ý,

"Là ta sai, Mạn trưởng lão, trở về ta liền lãnh phạt."

Lãnh phạt tuy mất mặt, nhưng đánh không lại nàng, thì càng mất mặt hơn.

Sau đó, cả đoàn người của nàng trở về trong thời gian quy định, Kỷ Vô Song thân là đệ tử được xem trọng nhất, một hồi tự hướng chưởng môn lãnh phạt.

Trong Vạn Thính Tông suy đoán bất quá có hai loại, một loại là Mạn Sa trưởng lão nàng cố ý trừng phạt Kỷ Vô Song, một loại là Kỷ Vô Song thật sự làm chuyện sai, nhưng nàng ta vẫn luôn là tấm gương tốt, sao có thể sẽ làm chuyện sai, như vậy chính là Mạn Sa nàng cố ý gây khó xử.

Vì thế ánh mắt toàn tông môn nhìn nàng liền có chút thay đổi, rốt cuộc Kỷ Vô Song cũng không có để lộ chuyện lúc trước quá, Mạn trưởng lão giống như không thích nàng ta lắm.

Ồ, không ngờ thanh danh bổn tọa kém như thế.

Đà La điện, nàng bưng chén trà, uống một ngụm nhỏ.

Bạch Hổ có chút bất đắc dĩ, có khi nào vì chuyện này, chủ nhân liền đồ sát hết Vạn Thính Tông luôn không? 

Bạch Hổ từ bất đắc dĩ biến thành lo lắng.

Nàng đúng là, khiến người khác luôn lo sợ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khách không mời mà đến, môn chủ Vạn Thính Tông Kỷ Ly.

"Mạn Sa, Vô Song nàng vẫn là tiểu hài tử, không hiểu chuyện, ngươi thân là trưởng lão, so đo với nàng làm gì." 

Kỷ Ly một thân đạo bào, tuy là dung mạo trung niên, cũng không mất đi vẻ tuấn lãng, ngoài miệng hai chòm râu rất có tính tiêu chí, theo hắn nói chuyện, kia râu cũng động đậy.

[Chủ nhân, ngài nhìn chăm chăm vào người khác như vậy, người ta sẽ cho rằng ngài có ý với người ta đó.]

Chén trà trong tay nàng nứt ra.

Kỷ Ly cho rằng nàng đang tức giận, trấn an nói.

"Mạn Sa, tuổi ngươi cũng không nhỏ, không đáng vì những việc này sinh khí, để các đệ tử đều nhìn, Vô Song thân là tấm gương lại bị phạt, không chỉ mỗi mặt mũi nàng bị mất..."

Sau khi mặt nàng không gợn sóng khi nghe Kỷ Ly nói xong, lại cầm lấy một chén trà,

"Ồ, vậy để sư huynh giải quyết chuyện này rồi."

Lời này muốn nói ra sớm một chút, Kỷ Ly toát mồ hôi hột, liền lau vội trán, hắn đến đây tìm nàng thương lượng, vì nàng là nữ trưởng lão duy nhất của tông môn.

Kỷ Ly cáo từ, nàng trở lại nội tẩm, sau khi thấy giường lớn cứng cáp của mình, nàng không muốn nằm trên đó.

[Chủ nhân giống như...... Có chút kén chọn.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro