Chương 4: Vị diện 1 - Tiểu bạch thỏ đệ tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Vạn Thính Tông được nửa tháng, Bạch Hổ phát hiện, chủ nhân nhà mình là trạch nữ, nàng vậy mà có thể không ra khỏi cửa đến trình độ này!

Mà nửa tháng nay, Kỷ Vô Song đi thao túng không biết bao nhiêu người kể từ khi chuyện xử phạt bị bãi bỏ, trên dưới tông môn xì xầm to nhỏ càng cho rằng nàng giở trò giở quỷ, vì đố kị mà hại nàng ta.

[Chủ nhân, hôm nay ngài nhất định phải ra ngoài, Hứa Lâm muốn tới Vạn Thính Tông tham gia kì thi tuyển chọn đệ tử.]

"Hứa Lâm, ai vậy?"

[Con trai võ lâm minh chủ, nam chủ đó!]

Nàng vuốt kiếm, hình như nam chủ chưa làm qua chuyện có lỗi với nguyên chủ thân thể này.

Bạch Hổ toát mồ hôi, chủ nhân của nó thật sự rất đáng sợ, hở tí là đòi chém đòi giết.

Tuyển chọn mỗi năm một lần và đại hội bái sư mười năm một lần diễn ra cùng ngày, Vạn Thính Tông dựng đài bên trên đặt mấy cái ghế dựa tinh xảo, cái cao cấp nhất dành cho môn chủ Kỳ Ly ngồi.

"Hôm nay Mạn Sa lại không tới."

Vạn Thính Tông ngoại trừ môn chủ Kỳ Ly, còn có năm vị trưởng lão khác nữa, phân biệt phụ trách năm ngọn núi, đạo hào của bọn họ cũng có quan hệ với Thiên Địa Nhân Huyền, vừa mới mở miệng nói, đó là Thiên trưởng lão, hắn nhìn thoáng qua chỗ ngồi không người kia, mãn nhãn khinh thường.

Nhân tiện nhắc tới, Mạn Sa nàng là người mạnh nhất trong năm vị trưởng lão, bị nam nhân áp đầu thì không nói, đằng này bị nữ nhân đè nặng, nên Thiên trưởng lão hắn liền chướng mắt nàng.

"Ghế dựa này để trống cũng không tốt, mau bỏ nó đi." 

Huyền trưởng lão theo Thiên trưởng lão nói tiếp, Kỳ Ly đang muốn mở miệng, nhân nhi bạch y phiêu phiêu thanh lãnh tư thế tuyệt đẹp mà hạ xuống, ổn định vững chắc ngồi vào chỗ.

"Huyền trưởng lão tuổi tác đã cao, đôi mắt cũng không còn rõ, nơi nào có chỗ trống?" 

Nàng xuất hiện, khiến cho các đệ tử dưới đài kinh hô, trong đó có lão đệ tử, mười mấy năm chưa được gặp qua nàng, mà nhóm tân đệ tử này, đều nghe về thực lực nàng, mới đặc biệt tìm tới.

"Đó chính là nữ trưởng lão lợi hại nhất Vạn Thính Tông---Mạn Sa, hôm nay đến đây được nhìn thấy, dù không được tuyển ta cũng cảm giác nhân sinh đáng giá."

"Băng sơn mỹ nhân, thực lực siêu quần, tại sao lại có người hoàn mỹ như thế."

"Chật, sợ là các ngươi chưa nghe chuyện Mạn Trưởng Lão ức hiếp đệ tử gần đây, đừng điểm tô người ta đẹp quá."

Mấy tân đệ tử vừa mới rèn luyện trở về, cư nhiên sẽ không biết chuyện lúc trước, sau khi nghe nói, cũng bắt đầu bán tín bán nghi.

Mà người đủ tuổi tới tham gia tuyển chọn, đều đứng ở bên kia.

Tư Hàn trên người mặc xiêm y bình thường sạch sẽ, hắn bán ngọc bội giả kia làm lộ phí, suốt đêm lên đường tới đây, nếu muộn mà nói, rất có khả năng bị những sát thủ đó lần nữa tìm tới đuổi giết.

Bọn họ chỉ có mười mấy người, dù sao người có được căn cốt trong thiên hạ cũng cực nhỏ.

Tư Hàn đứng bên cạnh, tận lực rời xa những người bàn tán xôn xao, dư quang chợt lóe, ngọc bội quen thuộc kia xuất hiện trong tầm nhìn, hắn hơi hơi nhấp môi, hướng về phía trước liền thấy nam tử ôn văn nho nhã đang ở cùng người khác nói chuyện, cử chỉ hành vi của nam tử kia rất khéo léo, trên mặt cười nhạt, đáy mắt lại mang theo ửng đỏ.

Tin tức phủ Minh Chủ bị tàn sát đã truyền ra ngoài, Hứa Lâm nghe theo phụ thân nói lựa chọn nơi này, chính là vì tương lai báo thù.

Tư Hàn nhìn người được ánh mặt trời chiếu rọi, rồi nhìn lại chính mình, trong lòng một trận mất mát, cho dù là bởi vì hắn, mình mới chịu cái kết cục lúc trước, nhưng hắn xác thật rất được người ưa thích, căn bản không có ai chán ghét.

"Đại hội tuyển chọn bắt đầu!" 

Theo âm thanh chiêng trống gõ vang, mọi người đều không hề nói chuyện, thân thể đứng thẳng ánh mắt sáng ngời nhìn hướng tảng đá kia.

Những người báo danh đều phải trải qua thử nghiệm nghiệm linh thạch.

Nàng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn phía dưới, đây đều là một bọn nhỏ trẻ tuổi, tương lai không thể hạn lượng, nhìn bọn họ đi thử nghiệm, nàng thấy một nam tử trên người tản ra ánh sáng nhạt đang khẩn trương trong đám người, từ tướng mạo nhìn xem, hắn cả đời này đại phú đại quý, danh lợi song thu.

[Chủ nhân, đây là nam chủ Hứa Lâm.]

Không hổ danh là nam chủ, tươi sáng đối lập hoàn toàn với người xung quanh, thời điểm nàng thu hồi ánh mắt, thoáng nhìn thiếu niên rũ đầu, có chút quen mắt.

Tư Hàn, hắn cũng tới đây sao?

Trong nguyên tác, Tư Hàn tới Vạn Thính Tông xin học, bởi vì tư chất căn cốt kém, bị ném ra ngoài, từ đây ghi hận chính đạo và môn phái tu chân, lúc sau trải qua một ít trắc trở, lựa chọn rơi vào ma đạo.

[Chủ nhân, đây là một bước mấu chốt dẫn đường hắn không vào ma đạo, hay người dẫn hắn đi cửa sau đi!]

Không thích.

Tư Hàn dường như không nhận thấy được trên đài cao có người đang nhìn mình, rốt cuộc thân phận hắn thấp hèn, tạm thời không dám nhìn những người địa vị cao đó, hắn phải cố gắng nỗ lực, không thể lãng phí ơn Mạn cô nương khai linh khiếu.

Trước đó Hứa Lâm đi lên chạm vào nghiệm linh thạch, khi bàn tay mới vừa đặt lên, nghiệm linh thạch kia liền tản mát ra ánh sáng lóa mắt, khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, vậy mà được trời ưu ái Thiên Linh Căn, tư chất cao, nhận thêm chỉ đạo, ngày sau nhất định thành châu báu.

Trưởng lão hai bên nàng kích động đứng lên, Vạn Thính Tông đã nhiều năm không có mầm tốt như vậy, lần cuối nghiệm linh thạch phát ra ánh sáng như thế là khi Kỷ Vô Song tới.

Kỷ Vô Song bái vào Kỷ Ly môn, trưởng lão này đứng lên, đoán chừng đã nhìn trúng Hứa Lâm, muốn nhận hắn làm đồ đệ, hai vị trưởng lão sôi nổi liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như là sợ nàng tới đoạt, dù sao nếu nàng mở miệng muốn, hai người bọn hắn không tiện mở miệng đoạt người.

Kỷ Vô Song duy trì trật tự cũng bị ánh sáng kia hấp dẫn, nàng ta qua xem, vừa lúc thấy ngọc bội bên hông Hứa Lâm, trong khoảnh khắc mày nhăn lại, nàng ta vội vàng cho một đệ tử bên người giúp nàng ta đi tra.

Con trai minh chủ không phải nam tử kia sao, tại sao nửa tháng không thấy, liền thay đổi người, chẳng lẽ nàng ta lầm?

Tin tức phủ Minh Chủ bị đồ sát nàng ta cũng biết, nhưng để lại một người sống là Hứa Lâm, sau khi hắn trở về chung quy có thể ra lệnh.

Trong lúc Kỷ Vô Song chờ đợi tin tức, Hứa Lâm được mọi người chúc mừng, Tư Hàn chính lúc này tiến lên đi chạm vào nghiệm linh thạch.

Ánh sáng năm màu rất là mỏng manh, thậm chí có xu thế tắt, không nhìn kỹ, thật không thể nhìn ra nghiệm linh thạch đang sáng lên.

Môn chủ và trưởng lão đồng thời lắc đầu, quá kém, Vạn Thính Tông bọn họ nhận đệ tử này mà nói, chỉ sợ rất khó chỉ đạo.

Tư Hàn nhìn ánh sáng mỏng manh kia, tâm cũng trầm xuống, tiên môn hắn cũng không thể bước vào sao?

"Huynh đài đừng nản lòng, ngươi có căn cốt, Vạn Thính Tông sẽ nhận lấy ngươi." 

Bả vai bị người vỗ nhẹ, Tư Hàn nghiêng đầu thấy Hứa Lâm tươi cười, có chút chói mắt, hắn trầm mặc nhìn về nơi khác.

Dù có Mạn cô nương trợ giúp, tư chất trời sinh của hắn cũng rất kém cỏi, hắn cảm thấy rất có lỗi với nàng.

[Hảo cảm vai ác Tư Hàn +5.]

Nàng:???

[Hảo cảm của vai ác Tư Hàn hiện tại là 50, tiến độ hoàn thành một nửa, chúc mừng chủ nhân.]

Nàng chống đầu, nhìn thiếu niên không hợp đàn kia.

Không phải ai cũng có khả năng là thiên chi kiêu tử, thiên tư chỉ là một giá trị cơ sở, nếu lúc sau không chịu nỗ lực, ưu thế cũng sẽ biến thành nhược thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro