Chương 5: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử nghiệm của đại hội tuyển chọn kết thúc, mười mấy người đứng chung một chỗ, Thiên trưởng lão là người tuyên bố kết quả, đứng ở đài bên cạnh, để cho mọi người thấy hắn, vừa lúc hình thể kia cũng hoàn toàn che mất nàng.

Cầm danh sách, hắn híp mắt nhỏ, trực tiếp chỉ hướng Tư Hàn, 

"Ngươi, tiến lên đây."

Tư Hàn hỗn loạn giữa vui sướng và khẩn trương tiến lên, cố ý đem chỉ hắn ra, là bởi vì hắn trúng tuyển sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của Thiên trưởng lão làm sắc mặt hắn trắng bệch.

"Trừ ngươi ra, toàn bộ những người khác bái nhập Vạn Thính Tông."

Mấy trăm người dưới đài, tất cả ánh mắt đều tụ tập trên người hắn, hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đôi mắt cũng buông xuống dưới.

Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, hắn nghe được rõ ràng, đơn giản là mất mặt, chê cười, hắn gắt gao cắn răng, một tảng lại một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, làm hắn không thở nổi, hắn cảm giác mình muốn hít thở không thông, chính là té xỉu mà nói, càng thêm mất mặt.

Mạn cô nương, nàng thấy mình rồi sao? Tốt nhất không bị nàng thấy.

"Là người phương nào dẫn tiến ngươi, tư chất như thế, chỉ so với người bình thường tốt một chút, Vạn Thính Tông còn có người bực kẻ không có mắt này?"

Thiên trưởng lão đang lo không có nơi trút giận, liền đâm những câu đó lên người Tư Hàn.

Thừa nhận nhục nhã và áp lực khủng khiếp, Tư Hàn nhìn về phía Kỷ Vô Song tương đối sáng mắt trong đám người, lại thấy nàng ta nghiêng người, tránh né ánh mắt hắn.

Là vì hắn không đủ nỗ lực, không thể dẫn họa đến trên người Vô Song cô nương.

Tư Hàn trong lòng cười khổ, hành nửa lễ, 

"Không ai cả, là ta tự đến Vạn Thính Tông xin học."

"Tư chất như thế còn dám tới Vạn Thính Tông của ta, là cố ý muốn bôi đen sao, người đâu, quăng hắn ra bên ngoài." 

Thiên trưởng lão nói chuyện không lưu tình, cũng không có người ngăn cản.

Liên tiếp nhận nhiều lần nhục nhã, Tư Hàn nâng con ngươi nhìn chằm chằm hắn, 

"Bởi vì tư chất liền làm ra hành vi mất mặt, đây là cách của Vạn Thính Tông sao?"

Tiểu tử này còn dám tranh luận, hơn nữa ánh mắt kia khiến người ta cực kỳ không thoải mái, Thiên trưởng lão nâng tay lên, chuẩn bị dùng thực lực nói chuyện, nhưng khi linh lực kia sắp đánh mạnh vào trên người Tư Hàn, nháy mắt biến mất, đã có người hóa giải.

Tóc mái trên trán Tư Hàn bị thổi bay, hắn thấy người kia nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Thiên trưởng lão, con ngươi trừng lớn, chỉ là một cái chớp mắt, lập tức buông xuống.

"Tại sao đại hội còn không bắt đầu." 

Mạn Sa nàng ngán ngẩm, đang định chuồn về Đà La điện, nhưng lại vì cuộc tranh cãi nào đó, nên nán lại xem.

Nàng xuất hiện bên cạnh, dáng người thon thả đối lập hoàn toàn với hình ảnh Thiên trưởng lão, đôi mắt thanh lãnh kia nhìn quét phía dưới, người nắm mộc chùy không tự chủ được mà gõ vang chiêng trống.

"Đại hội bái sư bắt đầu!"

Bởi vì tuyển chọn kết thúc, bọn họ bị dẫn đi bên kia, Tư Hàn một người đứng tại chỗ, thoạt nhìn không hợp nhau.

Có nàng ở đây, Thiên trưởng lão không xả được cục tức, hắn phất tay áo hừ lạnh trở lại chỗ ngồi, quyết định chờ lát nữa nàng tuyển ai làm đồ đệ, hắn đoạt đi hết.

Đại hội bái sư là môn chủ và trưởng lão nhìn trúng người được chọn, sau đó thụ lễ ở trước mắt mọi người, chỉ cần hằng ngày biểu hiện xuất sắc, tư chất thượng đẳng, không lo không được tuyển.

Các đệ tử đều đặt ánh mắt hâm mộ trên người Hứa Lâm, một thiên tài như vậy tại đây, chờ lát nữa sẽ trở thành trung tâm tranh đoạt.

Đài cao chậm rãi hạ xuống, thân ảnh môn chủ và trưởng lão xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ nghiêm nghị khởi kính, bày biện ra dáng vẻ tốt nhất của bản thân.

Tư Hàn đi cũng không được, ở cũng không xong, hắn lẳng lặng nhìn ánh mắt hấp dẫn của nữ tử kia, trong lòng tự ti mở rộng, hắn nghe bọn họ thảo luận, Mạn trưởng lão là trưởng lão lợi hại nhất, thả danh nghĩa nhưng không có đệ tử, vài cá nhân mới vừa thông qua tuyển chọn đều muốn trở thành đồ đệ nàng.

Mạn cô nương, hoá ra người ta là trưởng lão, hắn còn không tự biết, cuồng tưởng ở cùng điều tuyến, hắn buồn cười cỡ nào.

Nhưng khi nãy Thiên trưởng lão công kích hắn, nàng ngăn cản, là vì giữ lại mặt mũi Vạn Thính Tông?

Hay là...... 

Vì không cho hắn bị thương?

Tư Hàn tâm khôi phục sức sống, mặc kệ nói như thế nào, trước khi rời đi có thể thấy nàng một lần, vậy là đủ rồi.

Môn chủ thu Kỷ Vô Song làm quan môn đệ tử, tất cả đồ đệ khác sẽ không được thu nữa, mà bốn vị trưởng lão Thiên Địa Nhân Huyền, đều nhất định phải có được Hứa Lâm.

Trước tiên mỗi người tuyển lão đệ tử tương đối xuất sắc, mà nàng không có mở miệng, nhìn bộ dáng như không nghĩ sẽ tuyển đồ đệ.

Lại một vòng, Nhân Trường lão chỉ hướng về phía Hứa Lâm, 

"Ngươi tên là gì?"

Nhân trưởng lão không có đọc danh sách, cho nên bọn họ chưa biết tên Hứa Lâm.

Nhưng vừa thấy điệu bộ của Nhân trưởng lão, hẳn là muốn tuyển hắn.

"Tại hạ Hứa Lâm." 

Hứa Lâm hành lễ.

Phẩm hạnh đoan chính, thiên tư tuyệt hảo, Nhân trưởng lão vuốt râu dài của mình, 

"Có thể bái nhập danh nghĩa bổn tọa không?"

Hắn vừa mới nói chuyện, Thiên trưởng lão liền mở miệng, 

"Mỗi lần tuyển đồ đệ, đều là từ Nhân trưởng lão bắt đầu, không bằng lần này chúng ta đổi trình tự đi? Hứa Lâm, có thể bái nhập danh nghĩa bổn tọa không?"

Hai vị trưởng lão trắng trợn táo bạo đoạt người, tuy không có ra chiêu, nhưng có thể cảm giác được khói thuốc súng trong không khí.

[Chủ nhân, ngài xem, vai ác thật đáng thương, hay chúng ta đem ghế lại cho hắn ngồi nhé!]

Nàng im lặng, ngẩn người nhìn chằm chằm đám mây bay nơi xa xăm, biểu tình nghiêm túc cực kỳ.

Đại hội bái sư này, thật phiền phức.

Dứt khoát trực tiếp đi về.

[Chủ nhân, ngài cứ bỏ mặc vai ác vậy thì hắn sẽ trở thành phản diện mất!]

"Ta không quan tâm."

Bạch Hổ cạn lời cứng họng, muốn khóc.

Kỷ Vô Song bên này đã làm rõ tình huống của Hứa Lâm, thì ra lúc trước nàng ta đúng là nhận sai người, còn may tên tiểu bối vô danh thức thời kia không có nói ra, bằng không, người mất mặt lần này chính là nàng ta.

Hứa Lâm thiên tư cao, đến nỗi thúc thúc bên này phải nói, bọn họ có thể củng cố quan hệ hơn, Kỷ Vô Song nhỏ giọng cầu Kỷ Ly nhận lấy Hứa Lâm, nhưng quy củ chính là quy củ, sao có thể phá vỡ, Kỷ Ly không đồng ý.

Kỷ Vô Song chỉ có thể hy vọng Nhân trường lão tương đối sủng ái mình sẽ thu Hứa Lâm vào danh nghĩa.

Lúc đầu là hai vị trưởng lão tranh đoạt, sau lại biến thành bốn vị trưởng lão ngươi một lời ta một câu, nói hết ưu thế của mình ra, không hổ là nam chủ, có thể được tranh đoạt như vậy.

Nàng đánh gãy bọn họ, 

"Không bằng, để tự hắn ứng?"

Nói nhao nhao mãi không yên, người nào người nấy cũng hơn một ngàn tuổi, không thể học nàng an tĩnh tí sao?

Bốn người trừng mắt nhìn nàng liếc mắt nhìn về phía Hứa Lâm một cái, quyết định để chính hắn quyết định.

Hứa Lâm đầu tiên là cảm tạ các vị trưởng lão hậu ái, sau đó cười cười nhìn về phía nàng.

Bạch Hổ, hắn cười với ta làm cái gì, hôm nay ta ăn quả khô dính gì trên mặt sao?

Bạch Hổ:......

"Hứa Lâm muốn bái sư Mạn trưởng lão, Mạn trưởng lão có nguyện thu Hứa Lâm làm đồ đệ hay không?"

Tới rồi, cốt truyện tới rồi.

Tình hình lâm vào yên tĩnh, âm thanh cọng tóc rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng, bốn vị trưởng lão phát run, không nghĩ tới người bọn họ tranh đoạt lâu như vậy, vậy mà lựa chọn nàng không có cảm giác tồn tại gì!

Tư Hàn cắn môi dưới, cuối cùng nhịn không được nhìn qua.

Bị mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm, nàng bình tĩnh lắc đầu, 

"Bổn tọa định thu đệ tử, nhưng không phải ngươi."

Hứa Lâm bị cự tuyệt, trong lòng tuy không rõ, vẫn lễ phép hỏi: 

"Đó là......"

Trước mắt bao người, ngón tay tinh tế xinh đẹp hướng tới nơi một người đang đứng kia.

"Tư Hàn, quan môn đệ tử của bổn toạ."

Tư Hàn duỗi tay đè lại vị trí trái tim, nó nhảy lên có chút nhanh, nhanh đến muốn bay ra ngoài.

Còn mang theo một chút đau, khiến hắn bảo trì thanh tỉnh, Mạn Sa, trưởng lão Vạn Thính Tông, lựa chọn quan môn đệ tử, là hắn sao?

Nếu quyết định đây là trò đùa, như vậy nàng quá sức hài hước, nhưng sắc mặt nàng nghiêm túc, khiến mọi người cũng không dám tin nàng nói giỡn.

[Hảo cảm vai ác Tư Hàn +10.]

Tên này đúng là không có lương tâm, thêm có 10 điểm, nàng đã hy sinh bó lớn danh tiếng đổi thành một mình ngươi đó.

Bạch Hổ lướt lướt bách khoa toàn thư kịch bản của mình, cảm thấy chủ nhân nhà mình hoàn toàn không cần thầy dạy cũng hiểu nha.

Hứa Lâm sửng sốt một chút, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, quay sang chúc mừng Tư Hàn.

Nàng cự tuyệt Hứa Lâm, bốn vị trưởng lão kia trong lòng đồng thời vui vẻ, còn chế giễu nàng không có mắt, lại tuyển tên có tư chất kém cỏi nhất, cuối cùng môn chủ làm chủ, nói Nhân trường lão có ít lời hay, mới đưa Hứa Lâm an bài tới danh nghĩa Nhân trường lão.

Đại hội bái sư lần này, trừ nàng ra, mỗi trưởng lão đều tăng thêm hai đến ba đồ đệ, nhưng lại không phải quan môn đệ tử.

Có thể nói, nàng coi như hành xử khác người.

"Mạn trưởng lão ánh mắt thật tốt, chọn được người kỳ tài a." 

Thiên trưởng lão cười châm chọc, vài vị trưởng lão bên cạnh cũng ha hả cười rộ lên.

Nàng sắc mặt nhàn nhạt, "Quá khen."

Mọi người: Bọn họ không khen.

Thầy trò thụ lễ bắt đầu.

Khi tơ hồng rũ ở trước mặt, Tư Hàn ngước mắt, nhìn con ngươi hơi lóe sóng ánh sáng kia, tâm phảng phất trong nháy mắt liền sáng.

[Hảo cảm vai ác Tư Hàn +5.]

Tơ hồng trên tay hai người kết nối nhau, thụ lễ liền tính hoàn thành. Các đệ tử muốn đi theo sư phụ trở về tu tập.

Tư Hàn trở thành quan môn đệ tử của Mạn Sa nàng, hắn đi theo phía sau nàng, do dự mãi không biết nói gì.

Chỉ là hoảng thần một cái, nàng đã không thấy tăm hơi, hắn luống cuống.

[Chủ nhân, ngài bỏ quên vai ác rồi!]

Nàng đã lắc mình trở về Đà La điện, bỗng dừng một chút, nàng đã quên hắn sẽ không có tiên thuật như vậy.

Một lần nữa trở lại trước mặt Tư Hàn, biểu tình hắn bị nàng tịch thu, bộ dáng yếu ớt kia toàn bộ bị nàng thấy.

"Mạn, Mạn cô nương, căn cốt ta kém, thiên tư thấp, làm đồ đệ cô nương không được, ở lại nơi này sẽ tổn hại mặt mũi cô nương, ta sẽ xuống núi."

Cái này gọi là bị cự tuyệt à?

Nàng trưng một khuôn mặt, tính luôn hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thu đồ đệ, không ngờ bị cái tên tội ác tày trời trong tương lai này cự tuyệt.

"Kêu sư phụ."

Tư Hàn còn tưởng rằng nàng tức giận, nghe nàng nói như vậy, một cái chớp mắt cũng không có phản ứng lại.

Trên mặt nàng viết đầy 'mau kêu ta sư phụ'.

Tư Hàn hít một hơi sau, đối mặt với trời xanh, đất nâu thẫm, trịnh trọng khom lưng, la lớn: "Sư phụ!"

Từ nay về sau, nàng sẽ là sư phụ hắn, cũng sẽ người thân cận nhất với hắn!

Sắc mặt nàng hòa hoãn chút, "Đi thôi."

Hắn vội vàng đuổi kịp, lúc đầu nàng bước rất nhanh, sau đó tốc độ liền chậm lại, cùng sánh vai đi.

Nàng bước đi nhẹ nhàng, bước lên bậc thang không uổng tí sức nào, mà Tư Hàn bò nhiều bậc như vậy, đã thở hồng hộc, nhưng mỗi lần theo không kịp, nàng sẽ thả chậm tốc độ chờ hắn.

Trong lòng hắn áy náy, một chút cũng không than mệt.

[Chà, chân vai ác run hết lên rồi, núi này sao lạ nhiều bậc thang như vậy.]

Muốn nhanh đi lên trở lại phòng.

[Chủ nhân, ngài giúp đỡ hắn một chút hay không?]

Ý ngươi là ta cõng hắn?

[......]

Bạch Hổ bất lực.

Nó chỉ nghe, nàng thì nói nói, nhưng không ngờ tới lúc chân Tư Hàn mềm nhũn liền ngã xuống, nàng duỗi tay cõng hắn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro