Chương 33: Vị diện 2 - Đại vương, thần thiếp tới lấy mạng chó của ngài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Doanh Chính vẫn rất căng thẳng.

Tần Thủy Hoàng như hắn còn chưa được ngủ, ngược lại một tiểu quý nhân như nàng lại thư thư thản thản ngủ trước!

Thật không có quy củ!

Phải để cho nàng nếm mùi đau khổ, bằng không về sau nàng không để hắn vào trong mắt.

Hắn hắng giọng một cái, vừa mới chuẩn bị răn dạy vài câu.

Màn tua rua điểm sắc vàng bỗng nhiên khẽ động.

Bàn tay nhỏ bé tinh tế, non mềm của thiếu nữ hiện ra giữa màn tua rua.

Như nụ hoa sen trắng lúc chưa nở, tinh khôi thuần khiết, chỉ bấy nhiêu đó cũng đã đủ câu hồn đoạt phách.

Hô hấp Doanh Chính cứng lại, ném những lời răn dạy lên chín tầng mây.

"Đại Vương..."

Âm thanh hơi khàn khàn bên trong vang lên, mang theo cảm giác mới tỉnh ngủ xen lẫn một chút lười biếng,

"Ngài rốt cuộc cũng đến đây rồi sao?"

Âm cuối kéo dài ra, khiến cho thân thể người khác không kiềm được mà căng lên.

Không cần nhìn hắn cũng biết, đôi môi anh đào mọng nước kia nhất định là cong lên đến cỡ nào.

Bên dưới bụng nóng lên, hắn cảm giác có lực lượng nào đó bắt đầu ngo ngoe muốn động.

Còn bày ra vẻ ác nhân cáo trạng trước, muốn trách tội hắn?

Doanh Chính ho nhẹ một tiếng, không nói chuyện, vung tay lên cho trái phải đều lui xuống.

Phần phật phần phật, một đoàn người nối đuôi nhau lui xuống, rốt cục cũng thở dài một hơi.

Ra tới ngoài cửa, Triệu Cao đưa tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, thầm nghĩ.

Nếu như Đại Vương sớm đạp cửa thì chẳng phải đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy sao.

Còn mệt mỏi đi làm phiền cung Lục tần một chuyến, kết quả khi trở về càng tức giận hơn.

Nghĩ như vậy, ở trong lòng hắn liền giơ ngón cái cho nàng,

Tiểu quý nhân này thật lợi hại!

Người còn chưa thấy, chỉ mới duỗi tay ngọc ra, nói một câu, Tần Thủy Hoàng đang nổi trận lôi đình liền bị nàng dỗ dành thật tốt.

Quả thật như thần!

Đợi tất cả mọi người đi hết không còn một mảnh, cửa đóng lại, lúc này Doanh Chính mới hừ một tiếng,

"Bổn vương thấy nàng ngược lại ngủ rất ngon!"

Trong giọng nói của hắn mang theo một chút oán trách mà chính hắn cũng không phát giác được.

Thanh âm xin tha không có vang lên như dự đoán, ngược lại tay ngọc của Mạn Sa vén rèm lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp đang cười.

Nàng nghiêng cái đầu nhỏ, hoạt bát hướng về phía hắn nháy mắt mấy cái,

"Đại Vương, sắc trời đã trễ thế như vậy, ngài cũng đã mệt mỏi rồi, mau tới đây nghỉ ngơi đi."

Doanh Chính chỉ cảm thấy mình như đánh vào bông.

Hắn thân là Hoàng đế, nàng lại muốn hắn bạch bạch đi qua?

Quá mất mặt!

Không thể!

"Tới đây, thay y phục cho bổn vương."

Hắn chắp tay sau lưng đứng ở đó, dưới chân bất động.

Đuôi mắt trái nàng nhướng lên, cười vô cùng giảo hoạt, đẩy màn che trước người ra, chậm rãi duỗi một cái chân bước xuống giường.

Ban đêm ở trong phòng, ánh nến mông lung mờ ảo, gót sen nhỏ nhắn tựa hồ như có thể phát sáng, trực tiếp chiếu thẳng vào đáy mắt của Doanh Chính.

Trong lòng hắn bỗng nhiên nhảy một cái, tay nắm ở sau lưng siết chặt một chút.

Người ta đều nói, mỹ nhân đi tắm như hoa sen mới nở, Doanh Chính không nghĩ tới, tiểu mỹ nhân này lại xinh đẹp khiến lòng người run sợ như thế.

Bởi vì chuẩn bị muốn thị tẩm nên trên người nàng chỉ có cái yếm màu hồng thêu Uyên Ương Hí Thủy cùng với quần lót ngắn ngủi, lộ ra từng mảng da thịt trắng bóc.

Ở bên ngoài nàng chỉ khoác lên tầng sa y như cánh ve, gần như trong suốt. Dưới ánh nến lay động, dáng dấp yểu điệu như có như không hiện lên như ôm tỳ bà che nửa mặt hoa.

Khoác như vậy có khác gì không khoác đâu!

Cổ họng của Doanh chính cảm thấy chát, một mồi lửa từ bụng nhỏ vọt lên tới tận trời, ngay cả mắt cũng bắt đầu nóng lên.

Nàng trông thấy trong con ngươi nam chủ đã dấy lên lấm ta lấm tấm đốm lửa, cúi đầu đắc ý cười cười.

Muốn ta hầu hạ ngươi?

Có thể.

Chỉ cần ngươi...

Chịu!

Được!

Nàng nổi lên ý định xấu xa, giả vờ như không thấy biến hoá trên thân thể của hắn, lụa mỏng bó lấy trên thân, cười duyên dáng đi về phía hắn.

Chân ngọc khéo léo hoạt bát, mỗi bước chân đều nhịp nhàng, mỗi lần tiến đến một bước, dưới bàn chân liền phảng phất nở rộ ra một đóa hoa sen.

Trên cổ chân nhỏ gọn còn đeo một cái lắc chân chuông bạc vô cùng tinh xảo. Tiếng chuông nương theo động tác của nàng vang lên, đinh linh đinh linh phiêu lãng bên trong phòng....

Lại quanh quẩn bên tai Doanh Chính.

Rõ ràng chỉ là âm tiết đơn điệu, hắn lại cảm thấy giống như mang theo một loại mê hoặc nào đó, để trước mắt hắn bắt đầu mông lung, thậm chí có chút ngà ngà như say rượu.

Dưới không khí mờ ảo như thế này, Mạn Sa chẳng khác nào Tiểu yêu tinh trong đêm tối, tóc dài đổ xuống như thác nước, chân trần đạp tren tiếng chuông mà tiến tới, lại kèm theo mỹ lệ chưa từng gặp qua, thẳng tắp va vào trong ánh mắt hắn.

Làm hắn chìm đắm đến ngây dại.

Ngay tại lúc Doanh Chính sa vào bên trong sắc đẹp, vẫn còn thất thần, đột nhiên cảm giác bên hông xiết chặt. 

Hắn cúi đầu xem xét, một đôi tay nhỏ trắng nõn nà không biết lúc nào đã sờ tới.

Nói chính xác hơn là bám lên thắt lưng của hắn.

Muốn cởi áo, trước hết phải tháo đai lưng.

Đai lưng nam chủ có cúc ngầm, đương nhiên nàng biết món đồ kia nằm ở đâu. Nhưng nàng muốn giả ngây thơ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa quen. 

Động tác nàng có vẻ hơi chậm chạp, sau đó tại cái eo của hắn, sờ soạng lung tung một mạch, trêu chọc toàn thân Doanh chính đến bốc hỏa.

Khóe miệng của nàng cười lướt qua một vòng xấu xa, đây chính là ngươi tự làm tự chịu.

Eo nam chủ rất gầy, không có một chút thịt mỡ dư thừa, cứng rắn lại đầy co dãn, đem lại cảm cảm rất tuyệt.

Mạn Sa không nhịn được liền sờ soạng nhiều hơn hai lần.

Thẳng đến khi cảm giác được toàn thân hắn kéo căng, nàng mới thoả mãn giãn lông mày, hai cánh tay tách ra hai bên, lần theo vòng eo của hắn, cẩn thận tìm tòi một chút, mới mò tới cúc ngầm.

Dựa theo lẽ thường, lúc này chỉ cần đi ra phía sau liền có thể dễ dàng nhìn thấy cúc ngầm rồi mở ra.

Nhưng nàng lại không như vậy.

Mạn Sa không chỉ không đứng dậy, ngược lại còn ngồi xổm xuống, hai tay ra sức hơn vươn về trước đi, trực tiếp ôm eo nam chủ vào cõi lòng!

Càng làm cho Doanh Chính hít vào một ngụm khí lạnh chính là, bởi vì tay nàng không đủ dài, mà nàng lại muốn với tới cúc ngầm, cả thân thể liều mạng nghiêng về phía trước, hai thân thể liền hợp lại không có một khẽ hở, còn cái mặt nhỏ nhắn kiều mị kia trực tiếp dán trên bụng của hắn!

Mà đôi gò đào như ẩn như hiện kia của nàng càng trực tiếp đặt ở trên vị trí mẫn cảm đến cực điểm nào đó!

"A ~"

Doanh Chính không có chút phòng bị, dưới sự kích thích đầy trần trụi này trực tiếp không nhịn được, trong miệng tràn ra một tiếng sảng khoái vui vẻ.

Thị giác cùng xúc giác song kích, càng làm cho đốm lửa nho nhỏ trong cơ thể hắn trực tiếp bùng cháy.

Tiểu yêu tinh này!

Hai mắt hắn đỏ rực, bốc lên nộ khí, một tay ôm lấy thân tiểu yêu tinh, vác ở trên vai, bước hai ba bước liền đến trước giường, ném nàng xuống.

Cũng may đám nô tài chuẩn bị đệm giường cho nàng đủ dày, đủ mềm, mới không bị ngã đau.

Không chờ nàng lật người, Doanh Chính gấp đến mức chẳng cần cởi y phục, liền trực tiếp đè lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro