Chương 35: Vị diện 2 - Đại vương, thần thiếp tới lấy mạng chó của ngài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vốn dĩ không hề nuốt thuốc, còn mượn lực ở đầu lưỡi, liếm ngược lại trên tay nam chủ.

Không biết hiệu quả thông qua da hay không?

Nếu có thì sẽ rất thú vị.

Nàng kéo áo gối tơ tầm qua, đem toàn bộ thuốc còn sót lại ở trong miệng lau hết, tay phải lười biếng nửa chống đỡ đầu nằm nghiêng, nhìn thân ảnh thẳng tắp dưới ánh nến, im lặng nở nụ cười.

Bạch Hổ thấy nàng cười như thế, trong lòng đã sáng tỏ một chút, nhưng vẫn còn vài chỗ không nghĩ thông suốt,

[Chủ nhân, ngài đã muốn giả vờ lên giường cùng hắn, vậy tại sao ngay từ đầu lại đóng cửa từ chối tiếp khách?]

Nàng nâng tay trái lên che lại miệng, ngáp một cái,

"Ai bảo nam chủ không đến ăn cơm với ta."

Bạch Hổ bây giờ mới hiểu, vừa định lung lay bờ vai của nàng, đột nhiên tỉnh hồn lại,

[Vậy ngài đã sớm biết nam chủ không đến?]

Lúc nàng phân phó Tư Hạ xong, nữ tử kia vừa đi nàng liền bắt đầu ăn cơm, hành vi ấy đã tỏ rõ toàn bộ quan điểm của nàng.

Lông mày nàng lúc này nhướng lên, nở nụ cười nhìn nó, im lặng không nói.

Bạch Hổ liền biết mình đoán đúng.

Nam chủ vốn là nam nhân có thể khống chế dục vọng, khống chế người khác, cũng như khống chế chính hắn.

Qua nhiều năm như vậy hắn đều làm rất tốt.

Thế nhưng hắn lại phát hiện, thân thể của mình, thậm chí là thần trí, đều bị ảnh hưởng bởi một cái mật thám vũ cơ, đương nhiên hắn sẽ có một chút bối rối.

Cho nên hắn không thể, cũng không dám phó ước.

Nữ nhân kia chỉ là một con cờ của hắn mà thôi, hắn không cần thiết phải hao phí quá nhiều tâm tư ở trên người nàng.

Thậm chí chính Doanh Chính cũng không dám thừa nhận rằng, hắn sợ bản thân mình ở cùng cái mật thám này lâu dài, về sau sẽ nảy sinh tình cảm mà đáng lẽ không nên xuất hiện.

Xét về bản năng, hắn bị nàng hấp dẫn, nhưng xét về lý trí, Mạn Sa nàng quả là một quả bom hẹn giờ vô cùng nguy hiểm, lúc hắn đối mặt với nàng nhất định phải bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối.

Nhưng càng làm cho Doanh Chính dày vò hơn chính là, mặc dù hắn có thể thoái thác lời mời bữa tối, lại không thể không đến sủng hạnh nàng. 

Bằng không, mồi nhử mà hắn thiết kế liền vô dụng.

Thế lực ngoe nguẩy phía sau nàng sẽ không tốn nhiều tâm tư đối với một vũ cơ thất sủng, mà nhóm phi tần ở bên trong hậu cung cũng sẽ không để một cái vũ cơ bé nhỏ vào mắt.

Nhìn tới nhìn lui, Doanh Chính phát hiện cái vật nhỏ này dám đùa nghịch hắn, tính tình nóng nảy bạo tạc liền phất tay áo bỏ đi!

Hắn tức là bởi vì Mạn Sa nàng không chừa mặt mũi cho hắn, nhưng cái mà hắn tức hơn chính là hắn thực sự vì nàng mà tức giận!

Nên hắn mới quyết định lợi dụng Lục tần có tính tình không tốt kia, làm nhục nàng.

Bạch Hổ lơ lững phía trên, ngán ngẩm lắc đầu.

Phu thê các người đúng là tính kế lẫn nhau.

Bạch Hổ vừa định nói, không nghĩ tới nàng khẽ hừ một tiếng, hất cằm, mắt khiêu khích nhướng lên,

"Hắn tưởng có thể hạ gục ta dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ!"

Tiểu Bạch Hổ lơ lửng phía trên thấy nụ cười xấu xa của Mạn Sa nổi lên, liền biết có người sắp gặp tai ương.

Một tay nàng cởi sa y vướng víu trên thân ném qua một bên, lại cầm cái yếm mỏng lên, đặt ở bên miệng, dùng nhọn răng cắn một cái, sau đó cả hai tay dùng sức kéo.

Một tiếng "Xoẹt xẹt" nhẹ nhàng vang lên, cái yếm mỏng manh treo trên cổ kia liền rách ra một chút.

Mạn Sa dùng sức giật giật, cái yếm thêu Uyên Ương Hí Thủy liền cong vẹo, địa phương vốn đang được che kín kia lại thẳng đón ánh sáng chắn ngang!

Bạch Hổ vội vàng cầm móng vuốt nhỏ che mắt, quay lưng đi không dám nhìn, chỉ nghe một trận sột sột soạt soạt, sau đó liền không có động tĩnh.

Nó vừa định vụng trộm từ khe hở trong móng vuốt ngắm một chút tình huống như thế nào, bỗng nhiên một âm thanh làm nó kinh ngạc.

"Ưm~"

Trong phòng vốn đang yên tĩnh đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu yếu ớt nhưng yêu kiều vũ mị đến mười phần.

Toàn thân Doanh Chính chấn động, dời lực chú ý từ sách ra bên ngoài, vừa quay đầu lại liền thân ảnh tinh tế yêu kiều dưới màn che kia bắt đầu chuyển động loạng choạng.

Lượng thuốc hạ xuống không có đủ? 

Người tỉnh dậy?

Hắn vội vàng bước một bước vượt đến bên giường, xốc màn lên xem xét, kết quả cả người đều cứng lại rồi. 

"A...Um~"

Tiếng khóc yêu kiều lúc này càng vang dội hơn lúc nãy một chút.

Doanh Chính bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tay vịn màn che run một cái, tầng sa mỏng ở trước mắt khép lại.

Ánh sáng chập chờn cứ tiếp diễn ở bên trong, mà hắn cứ đứng ở bên giường, dưới chân tựa như mọc rễ, nửa bước đều nhấc không nổi.

Mỹ cảnh lúc nãy như bức hoạ, từng cảnh một cứ thế mà lướt qua trước mắt hắn.

Đôi mắt yêu mị của nàng vẫn nhắm lại, chẳng qua là trong miệng không ngừng phát ra âm thanh khó nhịn phát khóc, tay chân không an phận mà vung vẩy, kéo theo cả thân thể chuyển động uốn éo như một con rắn nhỏ mị hoặc.

Trên người nàng chỉ mặc cái yếm, không biết lúc nào đã mất đi một đoạn dây lưng, cái yếm lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo kia liền lệch qua, không còn che được núi tuyết cao ngất ở bên trong.

Vưu vật trắng nõn tinh tế như là ngọc kia theo động tác của nàng, cứ run run rẩy rẩy rồi run run, lơ đãng đưa qua đẩy lại từng lớp làm người ngạt thở.

Giống như là thuỷ triều, một lần lại một lần đánh thẳng vào độ tự chủ không còn nhiều của Doanh Chính.

Hắn vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng lại nhìn thấy một kiện sa y lộn xộn quen thuộc dúm dó thành một đoàn, nửa chặn ở dưới thân chính chủ nửa lại rủ xuống xuôi theo giường.

Địa phương dưới bụng hung hăng xiết chặt.

Hai tay Doanh Chính nắm chặt thành quyền, cố gắng ngăn chặn cỗ rung động này. 

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại nặng nề mà thở ra, từng bước một cứng ngắc rời giường trở về trước bàn sách.

Áo trong lại ướt thêm một tầng.

"Quả nhiên là tiểu yêu tinh lấy sắc hầu người, quá càn rỡ!"

Hắn đen mặt, hừ lạnh một tiếng, điều chỉnh tư thế xong mới chậm rãi ngồi xuống.

Mạn Sa nàng đương nhiên thấy được tư thế mất tự nhiên của hắn, nàng tiếp tục ngâm nga càng bạo hơn, khi thì cao lên như ca hát, khi thì ô ô thút thít như ai oán ai.

Doanh Chính bị trêu chọc đến hồn phi phách tán, ngay cả trên sách viết cái gì cũng không nhận ra, vội vàng lấy một quyển kinh Phật ra, bắt đầu nâng bút chép kinh cho tĩnh tâm.

Chỉ là...

"Ưm~ nữa..."

Một tiếng triền miên uyển chuyển vang lên, chữ "Sắc" cuối cùng trong câu "Sắc tức thị không, không tức thị sắc" liền bị hắn kéo lên đến bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro