Chương 46: Vị diện 2 - Đại vương, thần thiếp tới lấy mạng chó của ngài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Doanh Chính lên tiếng, nàng nhanh chân vọt thẳng đến trước mặt Lan Phi, ống tay lắc một cái, rơi ra mấy bụi hoa lác đác lưa thưa héo queo héo quắt.

"Đây! Coi như ta bồi thường cho ngươi."

Mạn Sa đứng, Lan Phi quỳ.

Ở trên cao nhìn xuống, giọng điệu y như ban thưởng.

Đây là mỉa mai nàng ta chỉ xứng với loại hoa dại lụi tàn này?

Từ nhỏ đến lớn Lan Phi đều được nuông chiều, cho dù có tiến vào cung cũng có Hoắc Thái Phó làm chỗ dựa cho nàng ta, đâu có trải qua loại khi dễ, thậm chí là nhục nhã đến cỡ này?

Nàng ta tức giận đến toàn thân đều phát run,

"Đại Vương! Ngài nhìn nàng ta kìa!"

Doanh Chính cũng cảm thấy cử chỉ này của nàng có chút quá phận, kêu lên:

"Chu Quý tần!"

Bỗng nhiên nàng xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, lạnh giọng hỏi:

"Cho nên Đại Vương cũng cảm thấy là thần thiếp sai?"

Để nam chủ nếm trái ngọt quá nhiều rồi, đây chính là thời điểm gây sóng gió để tình cảm được thăng hoa hơn.

Doanh Chính:???

"Bổn vương chưa nói gì hết, nàng đừng nói lung tung!"

"Tâm tình thần thiếp không tốt muốn hái một đóa hoa thì thế nào? Còn muốn thần thiếp dập đầu tạ tội với một đoá hoa?"

Nàng quật cường nói,

"Vậy mỗi ngày các ngươi ăn heo dê trâu bò, có phải cũng nên dập đầu bồi tội với chúng nó hay không?"

Vừa nghĩ tới tâm tình của nàng không tốt là bởi vì giữa trưa hắn hỏi nàng chuyện của Hiền Phi, hai chữ "Làm càn" đã đến bên miệng liền bị Doanh Chính nuốt vào.

Chuyện này nếu như tra ra nguyên nhân, hình như hắn cũng không thoát khỏi liên quan.

Lan Phi lại không nhịn được,

"Làm càn! Ngươi dám để Đại Vương dập đầu với súc sinh! Đây chính là phạm tội đại bất kính, nên loạn côn đánh chết!"

Mạn Sa liếc nàng ta một chút, khinh bỉ nói:

"Ta chỉ nói các ngươi với heo dê trâu bò, ngươi lại nói Đại Vương với súc sinh. Có loạn côn đánh chết cũng phải đánh chết ngươi trước!"

"Ngươi!"

Lan Phi không nghĩ tới tự đưa bản thân vào thế bí, bị chặn họng đến nỗi một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận hướng về phía Doanh Chính cầu hắn:

"Cầu Đại Vương làm chủ cho thần thiếp!"

Mạn Sa lại cứng hơn nàng ta, cất cao giọng hỏi:

"Đại Vương, cuối cùng là ngài có muốn giết ta hay không? Nếu như ngài không giết, vậy ta liền đi trước."

Nói xong, cũng không đợi Doanh Chính có phản ứng, quay người rời đi.

Từ đầu tới đuôi, ngay cả làm lễ cũng không có mà đi mất.

Lan Phi ngẩn người.

Vũ cơ đê tiện này thế mà lại phách lối đến trình độ này rồi?

Nàng ta không dám tin nhìn về phía Doanh Chính, tưởng rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình để thị vệ đem người cản lại rồi răn dạy trách phạt một phen, lại không nghĩ rằng, hắn chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng kia rời đi, thậm chí hai đầu lông mày còn có chút vẻ lo lắng.

Hình như tiểu yêu tinh này tức giận không nhẹ.

Không biết vì cái gì, nhìn nàng không cao hứng, trong đáy lòng của hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không quá dễ chịu.

Hắn vẫn thích bộ dáng cười cười nói nói của nàng hơn.

Thấy Doanh Chính nhìn Mạn Sa rời đi đến xuất thần, Lan Phi răng đều muốn cắn nát.

Rõ ràng chịu ủy khuất là mình, hắn lại lo lắng cho vũ cơ kia?

Nàng ta chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở ngực, cực kỳ không phục, không nhịn được mà hỏi:

"Đại Vương, chuyện này cứ chấm dứt như vậy sao?"

Doanh Chính thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, ôn nhu khuyên nhủ:

"Bổn Vương sẽ gọi người đi đến các nơi rồi chuyển hoa trở về, ái phi thích dạng gì?"

Ý tứ này chính là dàn xếp ổn thỏa, không có ý định xử lý vũ cơ kia?

Lan Phi cười lạnh liên tục trong lòng, ngoài miệng lại nói,

"Đa tạ Đại Vương ân điển."

Ngươi cứng rắn che chở cho nàng thật sao?

Vậy ngược lại ta muốn xem xem, ngươi bảo hộ nàng được bao lâu!

Nàng ta buông mắt xuống, che giấu phong mang bén nhọn bên trong!

Vào ban đêm, trong kinh thành đột nhiên nổi lên một lời đồn đại, nói rằng cái vị vũ cơ nương nương trong cung kia, thật ra là tiểu yêu tinh chuyển thế!

Phía Tây Bắc hạn hán kéo dài, phía Đông lại gặp lũ lụt, tuyết rơi trong sáu tháng khiến người người chết đói, đều là do yêu nghiệt này hại.

Đây là điềm báo trời muốn diệt quốc!

Doanh Chính nhận được mật báo, khóe miệng trồi lên một tia cười lạnh.

Hoắc Thái Phó này thật đúng là cực kỳ sủng ái cháu gái, chân trước vừa bị ủy khuất, chân sau liền lập tức trút giận cho nàng ta.

Gia tộc Trịnh quý phi, Hiền Phi cũng không cam chịu lạc hậu, châm ngòi thổi gió.

Mấy cái gia tộc động đậy tâm tư, đối với chuyện này, ngược lại phi thường đồng tâm hiệp lực.

Chỉ là...

Mắt hắn liếc qua tiểu yêu tinh nằm ở trên giường kia, nhớ tới cặp mắt chớp chớp lưu lại sóng mắt óng ánh vũ mị, cảm thấy rất có hình tượng.

Buổi chiều sau khi đuổi Lan Phi đi, Doanh Chính liền đến Thiên Điện, trong dự liệu ăn bế môn canh!

Hắn quả thực đạp cửa đi vào, không nghĩ tới nàng căn bản không để ý tới hắn, một mực làm những gì mình cần làm, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Thẳng đến tối, nàng mới trở mình một cái từ trên nhuyễn tháp đứng lên, ôm chăn mền đi qua giường Quý phi, lại bày ra tư thế muốn cùng hắn phân giường ngủ.

"Thế nào, nàng không muốn chân tay bị co cóng ở nhuyễn tháp sao?"

Doanh Chính kém chút nữa bị hành động ngây thơ của nàng chọc cười, kéo căng mặt hỏi.

Mạn Sa càng hướng mặt chui vào trong chăn, không để ý tới hắn.

Doanh Chính thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Lúc khi dễ người khác thì ngạo nghễ ngang ngược, miệng lưỡi sắc bén.

Tại sao tới lúc đối mặt với hắn lại bày ra bộ dạng này?

Bởi vì Mạn Sa nàng phát huy quá ưu tú, nguyên bản các gia tộc ẩn giấu thực lực đều bị nàng câu ra, cho nên Doanh Chính không thể trách cứ nàng, mà ngược lại hắn phải giúp nàng giữ vững hình tượng sủng phi.

Xem như... tốt xấu gì nàng cũng giúp hắn một đại ân, nghĩ đến về sau khả năng nàng đứng trước sự trả thù điên cuồng của các đại gia tộc, trong lòng của hắn liền toát ra một tia không đành lòng.

Tuổi vẫn còn nhỏ đã làm quân cờ của người khác, còn bị hắn lợi dụng.

Một cỗ áy náy dâng lên trong nháy mắt.

[Hảo cảm nam chủ Doanh Chính +5, tiến độ trước mắt 2/100]

Doanh Chính đi đến trước giường Quý phi, cúi người xuống, ôn tồn dỗ dành,

"Nàng thích hoa sao? Mỗi ngày bổn vương để cho nội vụ phủ đưa cho nàng, mỗi ngày một loại có được hay không?"

Nàng từ trong chăn lộ một chút con mắt ra nhìn hắn, im lặng không nói.

"Còn thích gì nữa? Bổn vương sẽ để người đi tìm cho nàng."

Hắn thấy có hi vọng, lại gia tăng lợi thế.

Hờn dỗi đúng lúc là tình thú trong tình yêu.

Nhưng nếu mà hờn nhiều quá là chắc chắn chết không kịp ngáp.

"Không cần, hái nó đau cả tay."

Nghĩ đến bàn tay nàng mềm non như đậu hũ, Doanh Chính vén chăn lên bắt được xem xét.

Quả nhiên trong lòng bàn tay có mấy đường đỏ hằn lên màu da trắng men vô cùng chói mắt.

"Biết đau mà vẫn hái?"

Hắn nhẹ nhàng đưa tay nàng lên thổi thổi vài ngụm, mặt mũi không che giấu được đau lòng.

Nàng rút tay về,

"Ngài đi tìm sủng phi Lan Phi của ngài đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro