Chương 9: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kỷ Ly cùng vài vị trưởng lão khác chạy tới, nhìn thấy chính là Kỷ Vô Song đang quỳ rạp trên mặt đất và nàng đang ngồi thư thả mà uống trà.

[Chủ nhân, ngài lợi hại thật!]

"Quá khen"

[......] Bạch Hổ cạn lời.

"Vô Song!" 

Kỷ Ly nhanh chóng đặt tầm mắt trên người Kỷ Vô Song, đỡ nàng ta lên, cho nàng ta nuốt mấy viên dược, thần sắc nàng ta mới chuyển biến tốt đẹp.

"Thúc thúc, hức hức." 

Kỷ Vô Song chôn mặt trong khuỷu tay môn chủ, hung hăng cắn răng.

"Làm càn! Mạn Sa, ngươi đây là làm cái gì vậy hả?!" 

Nhân trưởng lão căm tức nhìn nàng mây gió điềm nhiên ngồi uống trà.

Vừa vặn các đệ tử học đường bởi vì động tĩnh như vậy đều đuổi lại đây, thấy trường hợp xấu hổ này, lập tức ngậm miệng lẳng lặng quan sát.

"Công khai động thủ với đệ tử trong môn bên ngoài học đường, Mạn Sa, bế cái quan ra tới, ngươi chẳng biết phân biệt hay sao?" 

Địa trưởng lão cũng không dám gật bừa với cảnh tượng trước mặt.

Vài vị trưởng lão liên tục thở dài, chỉ trích nàng.

Mấy tên trưởng lão cứ nói liên miên, Bạch Hổ, bọn họ khinh nhục ta, có thể chém không?

[Chủ nhân, ngài bình tĩnh]

Kỷ Ly luôn làm nàng vừa ý, nhưng lần này chỉ vì nữ chủ hắn liền sinh nghi với nàng, 

"Mạn Sa, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Chén trà thanh thúy dừng ở trên bàn, nàng phất tay lên, nhàn nhạ nói, 

"Chỉ đạo."

Ta chỉ đạo đệ tử, có cái gì sai?

"Ngươi cưỡng từ đoạt lí, nào có loại chỉ đạo như vậy, đệ tử sắp chết, ngươi không biết xuống tay có chừng mực!" 

Thiên trưởng lão bỏ đá xuống giếng, 

"Bổn tọa xem ra ngươi chính là cố ý nhằm vào, Mạn trưởng lão, không ngờ lòng dạ ngươi hẹp hòi như thế."

Trước mặt đông đảo đệ tử, hình tượng trưởng lão như nàng bị xuống cấp hết lần này đến lần khác.

Đương sự lại không hề biện giải.

Kỷ Vô Song hoãn khẩu khí, than thở khóc lóc, 

"Sư phụ, các vị trưởng lão, Mạn trưởng lão chỉ đạo chỗ nào, nàng vừa rồi muốn giết ta, nếu không phải các ngài đến kịp thời, chỉ sợ ta...... Chỉ sợ ta sẽ không còn gặp lại các ngài nữa!"

Nhạc Lâm trong đám người không dám nói lời nào, nhưng nàng cảm thấy Mạn trưởng lão không phải loại người như vậy, lần trước chính Mạn trưởng lão còn ra tay cứu bọn họ mà.

Hứa Lâm như suy tư, nhìn chăm chú hai người các nàng.

"Mạn Sa, ngươi còn muốn giải thích gì không?"

"Ta có một cái gương hồi tưởng, có thể chiếu lại cảnh tượng lúc đó, nếu mọi người không tin, ta chỉ có thể cho các ngươi tự mình nhìn xem."

[Chủ nhân, ngài có bảo vật này từ lúc nào?]

"Bịa ra."

[......]

Nhìn nàng lấy ra một cái gương linh lực dư thừa, Kỷ Vô Song luống cuống, lời nàng ta vừa rồi nói với nàng, chẳng lẽ là muốn truyền cho mọi người biết? 

Không được, nàng ta trăm cay ngàn đắng tạo hình tượng, không thể bị hủy hoại.

"Vừa, vừa mới, đúng thật là chỉ đạo, là ta quá sợ hãi, mới có thể nói không lựa lời, sư phụ, các vị trưởng lão, các ngài trách oan Mạn trưởng lão rồi!"

Kỷ Vô Song dùng sức nói những lời này, gắt gao nhìn chằm chằm cái gương kia.

Bảo vật trên người nàng nhiều vô số, có món đồ như vậy cũng không kỳ quái, đều do nàng ta kinh thường.

Gương vừa thu lại, thần sắc nàng tự nhiên trở lại, 

"Còn có vấn đề gì?"

Có thể có vấn đề gì, Kỷ Vô Song tự mình thừa nhận nàng là chỉ đạo, nhưng Thiên trưởng lão trước sau không tin, 

"Kỷ Vô Song, không cần sợ hãi, chúng ta đều chống lưng cho ngươi, Mạn trưởng lão có phải uy hiếp ngươi hay không?"

Kỷ Vô Song buông đầu xuống, lắc đầu, trực tiếp ngất trong lòng ngực Kỷ Ly.

Thiên trưởng lão:......

Kỷ Ly là người có tầm nhìn, giao Kỷ Vô Song vào trong tay nữ đệ tử, rồi giải tán mọi người.

"Không có lần sau, ngày sau nếu muốn chỉ đạo, thì vào học đường chỉ đạo."

Lời này là nói với nàng, cũng không biết nàng có nghe thấy không, lo trở về tiếp tục uống trà.

Bạch Hổ tức chủ nhân nhà mình hận ký chủ nhà mình lấy cớ này trực tiếp vạch trần Kỷ Vô Song.

Mọi người đều di tản rời đi, nàng đang nghĩ có nên mang ít thức ăn cho Tư Hàn không, thì đột nhiên bên cạnh có một người ra tay, nàng nháy mắt di chuyển cũng chế trụ đối phương.

"Mạn trưởng lão, là đệ tử, Hứa Lâm." 

Cổ tay bị siết chặt đến đau, Hứa Lâm bị chấn động bởi sự nhạy bén của nàng, hắn chẳng qua là muốn thử.

Hoá ra là nam chủ, nàng buông lỏng tay.

"Ngươi tới giúp bổn tọa dọn dẹp?" 

Bên cạnh nàng là bàn ghế và trà cụ.

Hứa Lâm muốn nói không phải cái này, nhưng dưới ánh mắt lạnh băng của nàng, vẫn là dọn mấy thứ này về học đường, hắn sợ nàng bỏ đi, liền nhanh chân làm xong những việc này.

"Mạn trưởng lão không hỏi đệ tử lúc trước vì sao muốn bái vào môn hạ của ngài sao?"

Nhìn nàng không nói lời nào, Hứa Lâm tới gần một bước, 

"Đệ tử chỉ muốn bái nhập môn hạ của Mạn trưởng lão, không biết Mạn trưởng lão có thể......"

"Không thể." 

Nàng lạnh lùng nói, 

"Ngươi đã là đệ tử của Nhân trưởng lão."

Con ngươi Hứa Lâm ảm đạm không ít, hắn còn có thù nhà muốn báo, nhìn chung Vạn Thính Tông, chỉ có nàng có thực lực này, nếu nàng nguyện ý đem tất cả truyền dạy cho mình, hắn nhất định có thể làm võ lâm minh lần nữa chấn động.

Hơn nữa vì cái gì, lúc trước nàng tình nguyện chọn tư chất kém, chứ không muốn chọn hắn, 

"Mạn trưởng lão......"

"Sư phụ!" 

Lần này người cắt ngang lời hắn là Tư Hàn, thiếu niên nhanh chạy tới, sóng vai đứng cạnh nàng, 

"Trong điện đã xảy ra chuyện."

Vì thế nàng theo Tư Hàn về núi.

Hứa Lâm nhìn hai người bọn họ, chưa nói xong nói khiến người bị tích tụ.

Mấy ngày không thấy, linh lực Tư Hàn dường như tăng mạnh một ít, hắn có thể cảm giác được, quả nhiên đi theo nàng tu luyện sẽ khác biệt.

"Đây là chuyện ngươi nói?" 

Nàng liếc xéo mắt nhìn đệ tử của mình, có thể xảy ra chuyện gì, Đà La điện một chút việc cũng không có.

Tư Hàn cúi đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, 

"Sư phụ cố ý đi gặp Hứa Lâm sao?"

"Có liên quan gì đến ngươi." 

Nàng là đi tìm nữ chủ gây phiền toái, giải thích thì quá phiền phức.

"Đệ tử......" 

Ngực giống như bị thứ gì lấp kín, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng nửa quỳ trước mặt nàng, 

"Đệ tử lừa gạt sư phụ hồi điện, xin sư phụ hãy trừng phạt."

Hắn bị làm sao vậy?

"Nội trong ba ngày luyện ngự kiếm cho tốt."

"A?" 

Tư Hàn nâng đôi mắt mê mang, 

"Sư phụ, đó là trừng phạt?"

Nàng gật đầu, trở lại tẩm điện của mình.

Nàng đi mất rồi, hắn tựa như mất khí lực ngồi dưới đất, do thấy nàng đã đi hồi lâu chưa trở về, liền chạy nhanh tới trong môn, không nghĩ lại nghe thấy những lời Hứa Lâm nói, hắn ta vẫn muốn bái nhập môn hạ của nàng sao?

Rõ ràng hắn mới là quan môn đệ tử của nàng, vất vả lắm mới có người thân cận nhất, tại sao Hứa Lâm cố tình muốn đoạt của với hắn.

Hắn so với Hứa Lâm mà nói, giống như đất bùn.

Những thứ khác, hắn có thể không cần, chỉ cần hắn vẫn luôn ở bên người nàng, có nhà, có chốn đi về là tốt rồi!

[Cảnh báo, Vai ác có xu hướng hắc hóa!]

Nàng mới vừa lên võng, sửng sốt.

Hắc hóa?

[Nếu vai ác hắc hóa đến mức độ nghiêm trọng, sẽ không thể gia tăng hảo cảm nữa.]

Bạch Hổ giải thích.

Hắn đây là cảm thấy ta phạt nặng quá sao?

Hắc hóa sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ, nàng nhấc chân rời võng, ra bên ngoài vừa thấy, Tư Hàn năm lần bảy lượt ngã từ trên thân kiếm xuống, đồng phục trên người dính không ít tro bụi.

Ngã trên mặt đất thật như đánh, hắn buồn bực không hé răng, một lần nữa ngự kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro