Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tri thức về Tam Thảo nói chung và Lệ Hoa nói riêng được lưu giữ trong một cuốn sách cổ khá dày. Giang Trừng và Lam Hi Thần đều đồng loạt chụm đầu vào mớ kiến thức dày đặc đó, một canh giờ trôi qua vẫn không tìm thấy gì hữu ích khiến cả hai có chút mệt mỏi, mắt đã nhòe cả rồi.

"Chậc, cứ như vậy mãi không phải cách. Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy đâu!" Giang Trừng dời mắt khỏi trang giấy đầy chữ, khẽ day day huyệt thái dương.

Lam Hi Thần thì ngược lại, y vẫn kiên trì chú mục vào mấy trang giấy cũ kĩ đó, hai đầu lông mày nhíu chặt, ngón trỏ thon dài khẽ dừng lại ở một hàng chữ thoạt nhìn cũng không mấy đặc biệt. Cái sự trầm ngâm đó của Lam Hi Thần được Giang Trừng thu vào mắt, sự tò mò khiến hắn cũng chú mục vào dòng chữ ấy, vô thức lẩm nhẩm thành tiếng.

"Lệ Hoa sinh tồn ở một nơi đặc biệt, là màu trắng điểm xuyết trên một nền đen huyền ảo." Giang Trừng khựng lại một chút, mông lung mơ hồ không thể nói thành lời.

"Giang Tông chủ, ngươi cũng thấy phải không? Đây chính là điểm mấu chốt chúng ta cần tìm!" Lam Hi Thần lên tiếng, giọng của y rất nhẹ, cũng rất thanh, khiến cho đáy lòng Giang Trừng khẽ nảy lên một chút. Hơi thở của y phả hết vào tai của hắn, khoảng cách này cư nhiên cũng quá gần rồi đi.

Giang Trừng khẽ ngẩng đầu lên. Quả thật, gương mặt của Lam Hi Thần gần trong gang tấc. Ở góc độ hiện tại của Giang Trừng mới phát hiện góc nghiêng của Lam Hi Thần cũng hoàn hảo không kém, không có nửa điểm bất đồng. Ánh mắt nhu hòa vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách cổ, chỉ có hai đầu lông mày là phá lệ nhíu lại một chút. 

Tu chân giới này, Giang Trừng hắn là người đầu tiền chứng kiến Lam Hi Thần nhíu mày có đúng không? Có chút phi thường cùng thành tựu.

"Này!" Giang Trừng đằng hắng một tiếng, thô lỗ gọi Lam Hi Thần một cách trống rỗng, không hào càng không danh tự, một chữ 'này' vô pháp vô thiên lại lôi kéo được sự chú ý của Trạch Vu Quân trời quang trăng sáng.

Lam Hi Thần theo tiếng gọi của Giang Trừng cũng xoay mặt nhìn đến hắn, bất khả tư nghị phát hiện ra cách khoảng cách gần trong gang tấc thế này. Lam Hi Thần có chút ngẩn ngơ, cũng không để tâm đến cái gì gọi là lễ nghi nữa, thẳng thắn nhìn vào ngũ quan tinh xảo của người ở trước mắt. 

"Trạch Vu Quân ngươi ngẩn ngơ cái quỷ gì?" Giang Trừng có chút mất kiên nhẫn, thật sự muốn quát vào mặt y một trận dài mấy trăm dặm, lại nghĩ đến kiểu người lễ độ thanh tao như y chắc cũng không chịu được đả kích, mới dằn xuống cái sự tức giận muốn bùng phát ngay tức khắc.

"Không có gì, Giang Tông chủ gọi ta, có việc gì không?" Lam Hi Thần rất nhanh lấy lại dáng vẻ ôn nhã thường ngày. Không phủ nhận Giang Trừng khiến y có chút không kiểm soát được cảm xúc, nhưng có vẻ cũng không phát hiện ra cái gì là quá ám muội trong lòng Lam Hi Thần đi.

"Còn có việc gì! Ngươi, ngồi cách xa ta một chút! Thở hết vào cổ ta, khó chịu chết đi!" Giang Trừng không chút kiêng nể mà nhăn nhó.

"..." Lam Hi Thần hơi ngượng mà dịch ra một chút.

Một lời này, thẳng thắn quá rồi...

Để cứu lại bầu không khí theo Lam Hi Thần đã bị ám muội hóa hẳn đi như thế này, y húng hắng ho một tiếng, đề cập trở lại mấy vấn đề liên quan đến Lệ Hoa. Dẫu sao thì chuyện này vẫn cấp bách hơn tất cả.

"Giang Tông chủ, ngươi có liên tưởng đến nơi nào như vậy không? Một nơi bị bao phủ bởi màu đen huyền ảo?"

Giang Trừng không chắc chắn. Thế nhưng ngay khi đọc dứt một câu đó, cõi lòng của hắn khẽ run lên một trận. Những tư vị cay đắng và chua xót nhất đồng loạt dâng lên. Phẫn hận cũng có, luyến tiếc cũng có, cũng loay hoay không biết phải đối xử với cảm nhận của bản thân ra làm sao. Giang Trừng cắn cắn môi, lại quyết tuyệt đè nén lại tất cả, lạnh giọng nói.

"Loạn Táng Cương."

Lam Hi Thần không phải không nhìn ra, Giang Trừng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã vấp phải chút do dự. Thế nhưng y cũng không cách nào mở lời, ít nhất là một lời trấn an. Loạn Táng Cương trong tâm tưởng của Giang Trừng, có lẽ cũng không khác mấy Quan Âm Miếu trong dằn vặt của Lam Hi Thần.

Đều là những thứ thật cũ kĩ, cũng thật đau thương.

"Thật ra trên cõi đời này không thiếu những nơi như thế. Nhưng đúng là Loạn Táng Cương cho ta ấn tượng mạnh nhất. Cũng ngay lập tức nghĩ đến khi vừa đọc xong dòng chữ này." Lam Hi Thần nói.

Không gian lại rơi vào trầm mặc, Giang Trừng không muốn bàn luận về Loạn Táng Cương thêm một giây phút nào nữa. Còn Lam Hi Thần, cũng không muốn Giang Trừng phải khó xử thêm nữa.

"Ầm"

Loại thanh âm hỗn độn nọ vang lên, kéo theo những tiếng đổ nát đã mạnh mẽ tác động đến nhị vị tông chủ đang an tĩnh bên trong thư phòng. Lam Hi Thần không nói hai lời liền ngay lập tức rời khỏi, vội vã theo hướng thanh âm ngổn ngang đó mà đi đến. Giang Trừng cũng nhộn nhạo không yên, càng khẩn trương hơn khi nhận ra tiểu tổ tông Giang Thiên Vĩ đã la cà được hơn một canh giờ rồi. Không phải đã gây chuyện rồi đấy chứ?

---

"Hàm Quang Quân! Xin người bớt giận! Huynh ấy thật sự không có ý đồ xấu!" Một đệ tử Lam gia thành khẩn ở trước mặt Lam Vong Cơ mà chắp tay tạ tội, một chút cũng không dám ngẩng mặt lên. Hàm Quang Quân trước nay trong mắt các đệ tử Lam gia tuy có nghiêm khắc cùng lãnh đạm, thế nhưng tuyệt nhiên không có hành động lỗ mãng như thế, ra tay tấn công người khác ngay tại từ đường Lam gia.

Lam Vong Cơ khẽ liếc mắt nhìn đến tiểu tử nhút nhát trước mặt mình, tròng mắt nhạt màu lại di chuyển đến Giang Thiên Vĩ bị một quyền của mình mà ôm lấy vai phải đã rướm máu chật vật trên mặt đất. Giọng nói mang theo hàn khí khiến Lam thị đệ tử nọ rét run, "Là ngươi mang hắn vào Lam gia?"

"Không phải..."

Lam Vong Cơ vẫn một bộ dáng không chút biểu tình im lặng chờ đợi thiếu niên bạch y trước mặt  mình nói hết, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn đăm đăm vào thiếu niên tử y bị mình đánh ngã. Y phục tử sắc của Giang Thiên Vĩ, Lam Vong Cơ có uống cả trăm vò Thiên Tử Tiếu cũng nhận ra đó là Giang gia tử y. 

Nhưng đó không phải nguyên nhân khiến Lam Vong Cơ ra tay một cách tàn nhẫn như thế.

Giang Thiên Vĩ quả thật là kiểu người liều mạng. Ăn một quyền không nương tay của Lam Vong Cơ, vai đau đến lợi hại, khóe môi cũng rớm ra chút máu, lại kiêu ngạo mà câu lên một nụ cười nửa miệng. Chút phẫn hận không đâu lại dâng lên, cậu ta rõ ràng sắp sửa chạm đến thứ mà bản thân đã tìm kiếm suốt cả mười mấy năm ròng rã của đời mình.

Thế nên cũng không cần quan tâm bản thân đang ở trước mặt Hàm Quang Quân cả tu chân giới phải kính sợ.

Đệ tử Lam gia có mặt ở đó ngoài thiếu niên nhút nhát nọ còn có Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi. Vì không thuộc điều gia huấn mới nhất nên phải theo chân Lam Vong Cơ đến từ đường chịu phạt, rốt cuộc lại chứng kiến một màn máu me này.

"Tiểu tử thối, ngươi còn không mau tạ lỗi! Có biết nhà ngươi đã đắc tội Hàm Quang Quân không hả?" Lam Cảnh Nghi vội vã chữa cháy, hi vọng thiếu niên kia biết điều một chút. Hàm Quang Quân nhà hắn tuy có chút đáng sợ, nhưng chỉ cần biết đúng sai phải trái một chút liền không còn hiềm khích nữa. Lam Tư Truy cũng có chút luống cuống, quỳ một chân xuống bên cạnh Giang Thiên Vĩ, bảo ban cậu ta một chút, đưa tay muốn đỡ Giang Thiên Vĩ đứng dậy.

Giang Thiên Vĩ thô lỗ gạt tay Lam Tư Truy ra, nụ cười nhếch một bên môi lại xuất hiện một lần nữa, ánh mắt nhìn trực diện vào Lam Vong Cơ, "Ồ, là Hàm Quang Quân uy vũ. Lần đầu diện kiến, không ngờ lại thảm trạng thế này!"

Hai từ 'uy vũ' Giang Thiên Vĩ dành cho Lam Vong Cơ khác hẳn thái độ sùng bái trong cách gọi 'Trạch Vu Quân uy vũ' dành cho Lam Hi Thần. Đối với Lam Vong Cơ, có gì đó khiêu khích, thậm chí là khinh bạc. 

Tuy Giang Trừng nửa chữ cũng không hé răng với đám đệ tử của mình, thế nhưng chúng nó cũng không phải có mắt như mù để không biết đến cơ sự loạn thất bát tao dạo nọ ở từ đường Giang gia. Bát quái về Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ được đám môn sinh đồn thổi rất nhiều, tích cực có, tiêu cực cũng không thiếu. Nhưng trong mắt một kẻ 'Tông chủ khống' như Giang Thiên Vĩ, không cần biết đúng sai, Giang tông chủ nhà cậu ta ngày đó chính là bị Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, còn cả Ôn Ninh ỷ đông hiếp yếu. Tai tiếng về Giang Trừng dạo đó cũng lên như diều gặp gió khắp tu chân giới.

Giang Thiên Vĩ khẽ hừ một tiếng, như nhau cả thôi.

Ác cảm của Giang Thiên Vĩ về Lam Vong Cơ, chính là trái ngược hoàn toàn với thiện cảm dành cho Lam Hi Thần.

Đám đệ tử Lam gia có mặt ở đó càng được một phen lạnh gáy. Thái độ thất lễ của Giang Thiên Vĩ như vậy thì thôi đi, đáng nói là cậu ta còn gượng người đứng dậy, vào thế chuẩn bị tung đòn mà tấn công về phía Lam Vong Cơ.

"Cái tên điên này ngươi tính lấy trứng chọi với đá à?" Lam Cảnh Nghi kinh hoảng quát lên.

"Giang công tử đừng kích động, cậu sẽ bị thương nặng mất!" Lam Tư Truy cũng đứng ngồi không yên, khẩn trương muốn cản Giang Thiên Vĩ lại.

Một đòn của Giang Thiên Vĩ đối với Lam Vong Cơ mà nói chỉ là hạng tép riu. Linh lực còn chưa chạm đến cái móng chân của y đã bị phản đòn, mạnh mẽ mãnh liệt hơn cả trăm lần mà hướng về phía Giang Thiên Vĩ.

Giang Thiên Vĩ lúc này mới ngộ ra bản thân chơi dại rồi.

Giang Thiên Vĩ vận công muốn tạo ra một lớp giáp chắn quanh thân mình, đây vốn dĩ là nghề của cậu ta, lúc ở Liên Hoa Ổ đã hộ thân cho các huynh đệ tránh độc bằng cách này. Thế nhưng so ra với một đòn phản công của Lam Vong Cơ, lớp giáp này chắc cũng chả khác mấy tấm vải mành cậu ta hay trùm lên đầu để đi ghẹo cẩu vào nửa đêm là bao. Giáp đã vận xong, chỉ đợi ăn hành, chợt một đạo tử quang xẹt ngang ánh mắt, đem luồng sáng lam sắc nổ ầm một trận trên không trung.

Có bị đập chết Giang Thiên Vĩ cũng dễ dàng nhận ra một đòn đẹp mắt này là xuất phát từ Tử Điện. Tông chủ rốt cuộc cũng chịu đến nhặt xác thuộc hạ rồi.

Lam Vong Cơ chứng kiến một màn vừa rồi vẫn an tĩnh không nói lời nào, lẳng lặng đợi Giang Trừng từ trong làn khói bụi mờ mịt xuất hiện. 

Giang Trừng xem như biết lí lẽ, là đệ tử của mình bát nháo làm loạn chốn từ đường nghiêm trang của Lam gia. Liếc qua Giang Thiên Vĩ một chút, sau đó hướng Lam Vong Cơ chắp tay, khẳng khái nói, "Là đệ tử của ta không đúng, mong Lam nhị công tử bỏ qua. Hơn nữa, Cô Tô Lam thị đặt lễ nghi lên đầu, lại vì chuyện của môn sinh nhà khác mà ra tay ngay trước từ đường Lam gia thế này, có chút không hay."

Vẫn là Lam Cảnh Nghi nhanh mồm nhanh miệng khiếu nại trước, "Là tên tiểu tử thối này làm chuyện bất chính trong từ đường Lam gia, còn tấn công Hàm Quang Quân trước. Giang Tông chủ đừng vô lí như vậy!"

"Cảnh Nghi, trưởng bối đang nói chuyện, không được xen ngang!" Lam Hi Thần nhíu mày nhìn Lam Cảnh Nghi cảnh cáo. Y tuy xuất phát trước Giang Trừng, nhưng hắn lại nóng nảy xông lên bảo hộ đệ tử, lúc Lam Hi Thần đến nơi đã nghe lời qua tiếng lại thế này.

"Giang Thiên Vĩ, ngươi làm gì để hai chữ 'bất chính' ghim thẳng vào mặt ta? Nếu không muốn, cứ nói một tiếng, họ Giang của ngươi sẽ ngay lập tức được xóa bỏ." Giang Trừng lãnh đạm nói, ánh mắt đầy nộ khí nhìn đến Lam Vong Cơ phía đối diện. Đệ tử nhà hắn, đúng sai phải trái thì hắn người hiểu rõ như lòng bàn tay. Tuyệt đối không phải loại không biết phép tắc vô duyên vô cớ gây ra chuyện mà không có nguyên do. Thế nên, ngoại trừ hắn ra, ai cũng không có quyền dạy dỗ người nhà hắn, huống chi Lam Vong Cơ một đòn đánh nát vai Giang Thiên Vĩ.

"Chuyện của ta, tông chủ không cần để tâm, cũng không cần phải ủy khuất nhận tội với ai cả." Giang Thiên Vĩ lại cười, cái nụ cười chết tiệt mà Lam Cảnh Nghi ngứa gan đến mức muốn tống một đấm vào cái bản mặt khó ưa của cậu ta.

Giang Trừng trong lòng đã tức muốn triệu Tử Điện giết người. Trước mắt là xử đẹp cái tên nhóc vô pháp vô thiên Giang Thiên Vĩ. Giờ phút nào rồi còn tỏ ra uy phong lẫm liệt, trông chẳng khác mấy đứa vắt mũi chưa sạch thích tỏ vẻ anh hùng cứu cả nhân loại là bao.

Lam Hi Thần tiến lên một bước, đứng ngang với Giang Trừng, mắt hướng về phía thiếu niên Lam gia nọ vẫn khép nép đứng sang một bên, sợ hãi nhìn Giang Thiên Vĩ máu me lấm lem cả người, Lam Hi Thần mới lên tiếng, "Ức Tuệ, mau nói cho ta có chuyện gì xảy ra!"

Lam Ức Tuệ nhìn đến Lam Hi Thần, ánh mắt mới buông xuống chút căng thẳng, cúi đầu thi lễ một cái, mới ngập ngừng tự sự, "Trạch Vu Quân, con, con gặp huynh ấy lang thang ở khuôn viên dược phòng, mới biết huynh ấy cần đi đến thực đường, con mới tự nguyện dẫn đường. Nhưng lúc ngang qua đây, huynh ấy bỗng nhiên rẽ thẳng vào từ đường, còn có ý định lấy xuống một bức bài vị. Con chưa kịp ngăn cản thì Hàm Quang Quân đã đến và..."

Giang Trừng run lên một chốc, khẽ siết chặt bàn tay.

"Vong Cơ hay Giang công tử là người ra tay trước?" Lam Hi Thần bình tĩnh hỏi.

Lam Vong Cơ tự nhiên nhíu mày một cái.

"Là, là Giang huynh."

Câu trả lời này khiến cho đại đa số người nhà Lam gia có mặt tại hiện trường hài lòng hơn bao giờ hết. Đổi lại là sự khó xử của Lam Hi Thần và cái nhướng mày đầy bất lực của Giang Trừng.

Giang Thiên Vĩ cười nhạt, bình tĩnh đến lạ sau khi nghe một lời buộc tội từ phía Lam Ức Tuệ. Cuối cùng, cậu ta thở ra một hơi dài, cười cười.

"Bài vị của cha ta, ta cũng không có quyền được chạm vào hay sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro