Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Tam Thất gạt Triệu Lại qua 1 bên, tay cầm cái đầu nhỏ gắn bông hoa đỏ chót như ả đảo lên đầu Tiểu Lộc huơ huơ trước mặt Trường Sinh, nở nụ cười ngọt ngào dỗ dành:

-Trường Sinh à, cái đầu này của tỷ biết hát đó, bảo nó hát cho đệ nghe nha, được không nào, hờ hờ hờ.

Triệu Lại trố mắt nhìn, tay run run chỉ 

- Đây là cái gì thế này?!?

- Á á á...._Tiểu Thất xoắn mạnh tai Tiểu Lộc đáng thương khiến hắn ta phải run rẩy rống lên từng câu hát mang đầy vẻ bi ai...

- " Thân ~ xác ~ nàyyy, Đã,  giao phó ~ cho ~chàng. Nô gia, không dám rên la~~ ớ a~~ chỉ nhíu đôi mày~" (T_T)

- Hát tiếp đi nào, hề hề _ Tam Thất nhìn Trương Sinh, vẻ mặt thòm thèm. Triệu Lại nghe hát mà đừng có nói là da gà, ngay cả gai ốc cũng dựng hết lên!!

-"Da thịt~ ẩn hiện ~ qua ~ làn áo~ mỏng manh~~ Một đoạn phong lưu~ khó mà so sánh~~~..."

Cuối cùng Triệu Lại cũng chịu hết nổi cắt ngang:

- Đừng rên nữa! Đừng rên nữa, loại dâm từ diễm khúc này sao có thể hát cho trẻ nhỏ nghe được chứ. 

Trường Sinh lại òa khóc nức nở, Triệu Lại vội bế đi.

-" Tựa ~ như~ bạch liên~~..."

- Đi thôi, đi thôi, đừng có rên nữa mà!_ A Triệu dỗ mãi không nín...

Tam Thất vứt A Lộc qua 1 bên chạy vội lại xin xỏ:

- Triệu Lại à, ta chỉ ăn 1 cái ngón tay của nó thôi có được không? không làm lỡ việc đầu thai của nó đâu <3

- Bỏ cái suy nghĩ đó đi, giờ ta sẽ múc bát canh cho nó uống, tiễn nó đi đầu thai! 

- Chỉ 1 ngón tay thôi mà...

- Tổ Tông của ta ơi, Trường Sinh à! Trường Sinh!! _ Bỗng ở ngoài có tiếng nói vọng vào.

- Sư phụ à! Sư phụ!

Bên ngoài Mạnh Bà Trang truyền đến một luồng khí trắng cứ thế xông thẳng vào trong, một  bạch y nhân râu tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt ba người. 

- Người đến là ai vậy? dám tự ý xông vào Hoàng Tuyền sao?_ Ánh mắt Triệu Lại lướt qua mang vẻ phòng bị.

Ông ta chắp hai tay cung kính chào hỏi:

- Tại hạ là Trần Thập, tu đạo ở núi Nga My, cũng có một môn phái nho nhỏ. Trường Sinh này là đệ tử nhỏ tuổi nhất của bổn môn. Hôm nay luyện xuất thể, hồn rời khỏi xác, không ngờ lại bị cuốn vào Hoàng Tuyền. Hiện tại thân xác vẫn còn, hi vọng đại nhân có thể trả hồn phách của Trường Sinh đi về ạ. 

-Thì ra là hồn sống hả, mới bao nhiêu tuổi mà đã luyện đến xuất thể rồi. _ Triệu Lại nghi ngờ hỏi

- Không được, không được _ Tam Thất xua tay tỏ vẻ không muốn thả.

- Vị cô nương xinh đẹp vạn phần này, chắc hẳn là Mạnh Bà rồi!_ Ông ta nhìn Tiểu Thất.

Lúc này Tiểu Lộc muôn phần đáng thương đang lăn lóc trên bậc thang mới lên tiếng:

- Đồ nịnh hót!

- Khen ta xinh đẹp? Hmm Thật là có mắt nhìn. - Tam Thất đang đắm chìm trong câu nói bỗng tiến lên xua tay như ngộ ra điều gì đó - Không trả, không trả, tuyệt đối không trả đâu!

- Tam Thất à - Triệu Lại lườm cô, sau cũng tiến lên trước trả đứa bé lại.

- Sư phụ à!

Triệu lại lên tiếng cảnh cáo:

- Trường Sinh, đừng có lần sau đó nếu không phải có ta ở đây nó thức sự sẽ không quay về được đâu.

-Đa tạ đại nhân.

A Triệu bế đứa bé trao cho sư phụ, vừa dơ tay ra thì liền không chạm được vào, Triệu Lại mới bất ngờ lùi lại. Trần Thập lên tiếng giải thích:

- Đại nhân à, người cẩn trọng rồi, chân thân của ta hiện đang ở trước cổng hoàng tuyền, ta chỉ là truyền hư ảnh đến mà thôi, hoàng tuyền là quan ải của âm phủ, người sống sao có thể xông vào, làm phiền đại nhân đưa Trường Sinh đến trước cổng hoàng tuyền. Tại hạ sẽ chờ ở nơi đó. Làm phiền, làm phiền rồi.- Dứt lời, ảo ảnh của ông ta liền biến mất.

Triệu Lại ngồi xuống trước mặt Trương Sinh tự giới thiệu:

- Ta tên là Triệu lại, là quỷ sai. Cô ta tên là Tam Thất , là Mạnh Bà ở đây. Nhớ là lần sau còn chơi trò xuất thể thì ta sẽ để tỷ tỷ này ăn nhóc đó.

Cậu bé quay lên nhìn Tam Thất đang chảy dãi rồi chắp tay đa tạ Triệu Lại:

- Vâng Trường Sinh xin ghi nhớ!

- Trường Sinh à~~ - Tam Thất luyến tiếc không thôi... Cuối cùng thì cũng yên ổn một thời gian rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lang#man