Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Duy khẽ mở mắt vì ánh nắng chiếu từ ngoài vào khe cửa sổ phòng mình, cảm nhận được mình vẫn nằm trong lòng ai kia bỗng cảm thấy có chút ấm áp. Cậu không có ý định là sẽ rời vòng tay này, bản thân biết rõ tình cảm của mình đối với anh đang dần lớn, cậu chỉ chưa xác định được đó có phải là tình yêu hay không.
Không biết đã mấy giờ nhưng nắng đã chiếu vào phòng thế này chắc cũng trễ rồi.

- Mạnh, dậy đi._cậu khẽ lay anh dậy.

- Ưm..._anh cau mày khi bị cậu gọi.

- Trễ rồi, anh không dậy về đi làm sao?

- Nghỉ làm một ngày thì có sao đâu, em cũng ngủ tiếp đi._mắt vẫn nhắm nghiền khi trả lời cậu rồi kéo cậu vào cái ôm chặt hơn, cậu cũng ngoan ngoãn nằm im mà ngủ tiếp.

Cậu và anh ngủ đến tận trưa mới dậy, dù là ôm nhau ngủ cả đêm nhưng khi dậy cả hai vẫn đối diện với nhau rất bình thường không hề ngại ngùng gì cả.
Vì anh dậy trước đã vệ sinh cá nhân và tắm xong lại giường ngồi cậu mới dậy. Đồ mẹ cậu mua là áo phông và quần short nên anh có thể mặc ở nhà hay ra đường đều không vấn đề gì. Cậu dậy thấy anh đang ngồi tựa vào thành giường nghịch điện thoại nên hỏi:

- Anh không đi làm luôn sao?

- Không, lâu lâu nghỉ một ngày cũng không vấn đề gì.

- Sếp lười biếng thế này thì hiểu nhân viên thế nào rồi đấy.

- Sếp lười biếng không ai biết được, nhưng nhân viên lười biếng không thể qua được mắt sếp.

- Những nhân viên của anh thật bất hạnh khi phải gặp sếp là anh.

- Em nói vậy chẳng lẽ người nào yêu anh thì nhãn quan của họ có vấn đề rồi sau?

- Chắc chắn như vậy rồi, nhưng Di nghĩ chẳng ai thèm yêu anh đâu.

- Vậy là em không biết rồi, biết bao người chỉ ước ao được anh nhìn một lần đấy nhé.

- Anh tự tin quá nhỉ?

- Vì đó là sự thật mà em.

- Để xem ai bất hạnh mà được anh nhìn.

- Sao gọi là bất hạnh chứ, anh lại nghĩ đó là may mắn của người đó.

- Em chờ người đó xuất hiện xem thế nào.

- Sẽ sớm thôi em không phải đợi lâu đâu. Bây giờ đi tắm rồi đi ăn này, anh để quần áo vào phòng tắm cho em rồi đấy.

- Cảm ơn anh!

Anh và cậu đi ăn ở một nhà hàng gần nhà, ăn sắp xong thì nhận được cuộc gọi từ Văn Thanh.

- Gọi tao làm gì thế Chó Đốm?

- Cái con Khỉ Điên này mày muốn kiếm chuyện à?_câu đầu tiên mà nghe gọi chó đốm là nô tài của công chúa không vui rồi.

- Muốn kiếm chuyện đấy làm gì tao nào?_Didi thích nhất là trêu anh Thanhhhhhh, còn anh Thanhhhhh cũng rất thích trêu Didi.

- Tao đánh mày không lớn nổi luôn đấy chứ hỏi tao làm gì à.

- Tao mách công chúa mày đòi đánh tao.

Anh chỉ biết nhìn không rời mắt, Didi của anh đây sao? Didi của anh đâu có cục súc đến vậy?

- Lớn rồi chơi mách là hèn.

- Mày hèn hết phần thiên hạ rồi còn đâu.

- Ê thằng kia muốn no đòn thật à?

- Có ngốc đâu mà muốn ăn đòn. Mà gọi tao chi đấy?

- À quên mất, gọi bảo mày đến quán công chúa café tâm sự.

- Chỉ tao với mày thôi à, không được đâu Thanh ơi công chúa sẽ giết mày giết cả tao mất, tao không muốn chết lãng vậy đâu.

- Mày điên thật à Khỉ? Là chúng mình, team chúng mình đến quán của công chúa café nói chuyện phím. Tỉnh chưa?

- Đùa mà, làm như tao ngốc lắm không bằng.

- Vậy nhé, cho mày 30 phút nữa đấy.

- Ok.

Cậu vừa ngắt máy để xuống bàn thì anh hỏi:

- Em nói chuyện với ai vậy?

- Là Văn Thanh, Vũ Văn Thanh.

- Hai người thân nhau lắm à?

- Sao anh hỏi vậy?

- Tại anh thấy cách em nói chuyện với Văn Thanh khác với mọi người.

- Thân thì cả nhóm đều thân, em và Thanh hay trêu nhau nên nói chuyện như vậy.

- À..._anh gật gù khi hiểu ra thắc mắc của mình.

- Mà nó gọi bảo đến quán coffee của anh Phượng, hôm nay mọi người hẹn nhau ở đấy. Nên ăn xong chúng ta đến đó nhé.

- Vậy em ăn nhanh lên này.

- Mà quên mất, anh có bận hay định về gì không, nếu anh bận thì em tự đi.

- Không, anh đi với em.

- Vâng, anh cũng ăn nhiều vào này._cậu gắp thức ăn cho anh.

- Cảm ơn em.

Cậu và anh ăn xong thì đi đến quán coffee của Công Phượng, nơi mọi người hẹn nhau. Hai người đi vào thì1 mọi người đã đến đủ.

- Chào anh Trường, anh Phượng và Thanh!_vừa đến bàn mọi người đang ngồi anh liền chào hỏi.

- Ghê nha, đi chung luôn cơ.

- Cái thằng này, người ta là một đôi mà mày nói thừa vậy._Phượng gõ đầu Thanh rồi nói.

- Đau em.

- Em chào mọi người!

- Hai đứa ngồi đi.

- Ơ mà hôm nay Mạnh với Duy không đi làm sao mà ăn mặc thoải mái vậy?_Phượng đã để ý từ lúc cậu và anh đi vào vì trong khi Thanh và Trường từ công ty đến đây mặc vest chỉnh tề thì Mạnh lại mặc áo phông quần short.

- Dạ hôm nay em và Duy nghỉ một ngày.

- Sướng phết nhỉ?

- Tại Mạnh không chịu đi làm kìa, chứ em vẫn nghỉ thường xuyên có gì lạ đâu.

- Thì đấy, Mạnh vì mày mà nghỉ làm mới là điều đáng để nói đấy.

- Thanh nói chuẩn, Mạnh nổi tiếng làm việc nghiêm túc mà giờ Di của tụi anh có thể làm cho Mạnh thảnh thơi ở nhà, rồi đi café cùng Di chứ không đến công ty, anh nể Di đấy nhé.

- Vì từ lúc gặp Duy em nhận ra công việc và vật chất không phải quan trọng nhất, mà Duy mới là trên tất cả.

Anh nói xong 3 anh chàng kia ồ lên còn Duy chỉ im lặng mà mặt và tai đã đỏ cả lên.

- Nhưng sao hôm nay lại hẹn giờ này ạ? Chúng ta vẫn thường hẹn nhau buổi tối mà?_Duy sợ bị các anh trêu tiếp nên đành kiếm chuyện khác để các anh tha cho.

- Lúc nảy anh cũng thắc mắc mà hỏi thì Thanh với Phượng bảo đợi em đến mới nói luôn.

- Vậy giờ hai người nói được rồi.

- Tụi tao gọi mọi người đến để thông báo một chuyện. Là tháng sau tao và Thanh kết hôn. Vì từ giờ đến lúc lễ cưới diễn ra tụi tao bận rất nhiều việc nên không có thời gian tựu tập cùng mọi người nữa nên trưa hôm nay hẹn ra rồi báo luôn.

- Cưới thật ạ?

- Giả thế nào được hả em?_Trường hỏi ngược lại Duy.

- Ý em là anh Phượng đồng ý lấy Thanh thật ạ?

- Ý mày là sao thằng kia?

- Di hỏi để xác định là hai người có lừa bọn này không để Di chúc mừng mà, Thanh làm gì căng vậy?

- Mày hay lắm.

- Chúc mừng anh Phượng và Thanh nhé!_Duy Mạnh lịch sự chúc mừng.

- Cảm ơn Mạnh! Khi nào đến em và Duy nhà bọn anh đây?

- Chuyện này thì em phải nhờ mọi người thuyết phục em ấy giúp em ạ.

- Ok, tụi này sẽ hết lòng giúp đỡ.

- Ơ hay, anh Trường định bán em thế à?

- Anh nào có, tại anh thấy Mạnh yêu em quá thôi mà.

- Anh...

Mọi người luyên thuyên với nhau hết một buổi trưa, Mạnh Duy và Trường còn đưa ra những ý kiến để giúp Thanh Phượng về tiệc cưới của họ.






----------------

12/06/2019
Mai là sinh nhật Di rồi, chúc mừng sinh nhật Diiiiiiiiii

Hôm nay lười quá nên gõ ngắn. À lúc nảy là trượt tay up chap 14 lúc đang gõ dang dở đấy các bác ạ chứ không phải up rồi mà đọc không được đâu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro