Chương 3149: Hôn lễ - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biên soạn: Rjnpenho


Tô Yên quay đầu nhìn tiểu tử kia một hồi, nàng đáp: "Không thể nào, nhìn tên này dáng vẻ rất đại trà a, lại có chút bẩn bẩn nữa, mà trông lướt qua nữ tử khi nãy, nàng ta dáng vóc thướt tha, sao lại coi trọng người như hắn!"

"Chính là hắn, ngươi nhìn kĩ xem, vẻ mặt hắn có chút gì đó kỳ quái, lúc giao hoan bộ dáng cũng y hệt như bây giờ."

"Ngươi lại còn nhìn kĩ được như vậy nữa sao, biến thái!"

"Gì cơ, ta cảm thấy có vấn đề mới thế chứ!" Diệp Tiểu Mộc nghe thế liền vội vàng giải thích, đúng lúc này, bên ngoài tiểu viện có vang lên thanh âm: "Trương tiên sinh đến rồi! Cho mời cho mời!"

Ba người quay đầu nhìn lại, chính là lão giả trồng hoa trước cổng.

Hắn đi vào, tân khách nhao nhao đứng lên chắp tay chào hỏi, ấy vậy màTrương tiên sinh đều không có để ý hoàn lễ, mà trực tiếp đi thẳng vào. Lúc lướt qua người nam tử tên "Cao Thịnh", đột nhiên hắn dừng lại, sắc mặt ngưng trọng, quay sang dò xét.

Cao Thịnh vẫn đang bị xách tai, chậm rãi đi vào hậu viện, Trương tiên sinh bất tri bất giác cũng đi theo.

"Chúng ta đi!"

Diệp Tiểu Mộc ra hiệu cho hai người Tô Yên, bám theo bọn Trương tiên sinh tiến vào trong.

Bên trong gia trạch, nếu không nói là uy nghi tráng lệ, thì tuyệt đối cũng hơn hẳn tất cả những phú hộ giàu có, phong cách cùng lối bày biện rất trang nhã, sang trọng, rất có khí chất, ba người Diệp Tiểu Mộc vừa đi vừa bàn tán, đều nhất trí cho rằng chủ hộ tướng quân này ắt có phẩm vị cao, không đơn thuần chỉ là người địa chủ nắm giữ quyền hành nơi thôn dã, bởi vì cho dù hắn có giàu có tới bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng có nhiều thứ không phải có tiền là mua được, hay làm được, nhất là ở thời đại này, tin tức không thông, không có quyền hành lớn thì không thể làm được quá nhiều điều.

Bên trong nhà người hầu tất bật ra vào, sau khi Trương tiên sinh đi vào, cũng có nhiều người vấn an hắn, Trương tiên sinh vẫn tiếp tục không thèm để ý, ánh mắt vẫn dán chặt vào cái ót Cao Thịnh, đột nhiên lão vọt lên, vỗ tay vào sau gáy hắn, hô lớn: "Cao Thịnh, đứng lại."

Cao Thịnh dừng chân, xoay người quay lại, ánh mắt lạc thần nhìn Trương tiên sinh, nửa ngày sau mới hoàn hồn, kêu "A" một tiếng, chất phác cung kính: "Trương tiên sinh."

"Cao Thịnh, vừa rồi ngươi đi đâu về?"

"Ta. . ."

Cao Thịnh nhớ lại, nhưng mãi một lúc sau, chậm rãi lắc đầu, "Thưa, ta không nhớ được."

Trương tiên sinh khẽ thở dài, khoát tay: "Ngươi đi đi."

"Vâng" Cao Thịnh xoay người, hướng về hậu viện đi tiếp.

Sở dĩ Trương tiên sinh đánh hắn, vì hắn có biểu hiện của người thất hồn lạc phách.

"Tại sao người này lại mất hồn nhỉ?" Diệp Tiểu Mộc buồn bực.

"Giờ có đoán mò cũng vô ý, đáng tiếc bây giờ chúng ta cũng không khác gì nguyên thần xuất khiếu, cũng không thể tác pháp, bằng không có thể kiểm tra rốt cuộc nguyên nhân sau cùng là gì." Tô Yên lẩm bẩm nói.

"Nguyên thần xuất khiếu cũng có cái tốt của nó a." Lực chú ý của Tào Vĩ Ba hiển nhiên không cùng một mục tiêu như hai người Tô Yên, hắn quay trái quay phải, vẫn là một câu: "Chúng ta đi xem tân nương tử đi, rình xem không biết khuê nữ phong kiến thay đồ như thế nào, hắc hắc. . ."

Bọn Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên bĩu môi khinh thường, nhưng Tào Vĩ Ba không nghe, nằng nặc nài nỉ, còn ra vẻ mình quan tâm tới truyền thống dân gian cổ đại, ước định cùng bọn hắn hội họp ở cửa lớn, sau đó tự mình tác ra, chạy lên lầu, đi tìm cô dâu của hắn.

Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên chán không buồn nói, đành tiếp tục đi theo Trương tiên sinh, tại lầu một có một đoạn hành lang gấp khúc, đi qua đó sau đó lại tiến vào một viện tử, đây là một khu tổ hợp phòng ốc cùng sân rộng, nhỏ hơn chính điện không ít, tuy nhiên lại yên tĩnh hơn nhiều, không có hoa hoét hay bài trí rườm rà, chỉ có sân cỏ bằng phẳng, trên trái tường rào có bày biện vài mộc nhân, xung quanh cột rơm rạ, mô phỏng dáng vẻ người nông dân trưởng thành.

Bên cạnh có bày một giá binh khí, đủ các loại hình từ trường đao tới cung tiễn, có có một cái trống to.

Nguyên lai đây là một trường luyện võ.

Bình thường chẳng có ai thích là lưu tới nơi này làm gì, bất quá gia chủ ở đây là một tướng quân, hứng thú với những vật này cũng không có gì là lạ.

Bên trong cùng là dãy phòng xá, ngoài cửa buông rèm, Trương tiên sinh đi tới cửa, ho khan một tiếng.

"Lão Trương đó sao, mau vào."

Từ bên trong truyền ra thanh âm già nua nhưng không kém phần uy nghiêm, hùng hồn.

Trương tiên sinh nghe tiếng cũng vén rèm đi vào.

Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên cũng lần lượt bám theo.

Phía sau bức rèm, đập vào mắt hai người bọn họ là một gian phòng nhỏ, tất cả từ lối kiến trúc cũng như vật dụng đều được làm bằng gỗ lim, trên tường có treo vài giỏ cây, là cây thường xuân, một loại cây theo, sâu bên trong có một giá sách, có lẽ là một thư phòng.

Một lão giả mặc trường bào cẩm tú, ngồi tại bàn trà trước giá sách, trên án đang còn văn thư viết dở, nghe thấy tiếng bước chân, liền đứng lên nhìn qua, lập tức mặt mày hớn hở: "Lão Trương, cuối cùng ngươi cũng tới rồi."

Trương tiên sinh cúi người, hành lễ: "Thỉnh an tướng quân."

Tướng quân cười khổ đáp: "Cũng chỉ mỗi ngươi còn nhớ ta từng là tướng quân a, nhiều năm bầu bạn rồi còn hành lễ làm gì."

"Danh phận chủ tớ ắt không thể loạn."

"Trương tiên sinh, mời ngồi."

Sau khi, Trương tiên sinh ngồi xuống, tướng quân kêu người hầu pha trà, người hầu bưng trà đi lên, tranh thủ nhắc nhở lão giờ lành sắp tới, nhanh chóng đi thay y phục, còn lên chính điện để chủ trì hôn lễ.

"Trương tiên sinh, ta còn nhớ rõ năm đó, ta phụng mệnh xuất chinh, lại bị giám quân làm hại, vu cho ta tội mưu phản, triều đình ra lệnh chu di cửu tộc, nhờ ngươi hiến kế mà toàn mạng tẩu thoát, mang theo được người nhà lánh nạn, ẩn cư nơi hoang dã này, thấm thoắt cũng trải qua vài thập niên rồi, vốn định chỉ tạm lánh ít lâu rồi phục hồi danh tiếng, nào nghĩ được ấy vậy mà sống ở đây 20 năm, bây giờ ngay cả nhi tử của ta cũng thành hôn, thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai a. . ."

Trương tiên sinh gật đầu nhẹ, trầm ngâm nửa ngày, đáp: "Tướng quân, hôm nay không phải là lúc để chúng ta hàn huyên chuyện cũ, ti chức qua đây sớm như thế, chính là muốn thương lượng chuyện yêu tà quấy phá trong thôn, hiện đã có tới bảy người vong mạng. . ."

Nghe tới đây, sắc mặc lão tướng quân cũng ngưng trọng hẳn lên, gật đầu hỏi: "Hiện đã tìm ra manh mối gì hay chưa?"

"Có thì cũng có, nhưng cũng khó nói lắm, mấy ngày trước ti chức cũng bố trí Mê Hồn Trận, đánh nó trọng thương, tuy nhiên không thể trảm thảo trừ căn, hiện tại khả năng nó còn chưa đi xa, có lẽ đã trốn vào một hộ nào đó để dưỡng thương."

"Còn có vấn đề này! Nhà ai, mau cho người đi truy sát!"

Trương tiên sinh nhìn lão một lần, lại đáp: "Nó đang trốn ngay trong phủ của ngày."

Tướng quân hít sâu một hơi, sửng sốt nửa ngày, hoang mang: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"

"Tà vật này quỷ kế đa đoan, biến ảo khôn lường, ti chức sự nhất thời nó đang biến hình giả trang thành người hầu trong nhà, nếu vậy thì phiền toái to rồi, còn xin tướng quân hạ lệnh, tập hợp toàn bộ người trong phủ, uống một ngụm nước phép của ta, liền sẽ biết thật giả, để phòng vạn nhất, ta có thể vẽ bùa làm phép, nếu như nó đang nhập thân ai ẩn náu liền sẽ bị trục ra, giảm thiểu nỗi lo về sau."

"Nếu như nó không nhập thân ai thì sao?"

"Vậy thì càng dễ xử lí, ti chức đã sớm bố trí chôn trận khí, bày ra Ngũ Linh Tam Tài Trận, tà vật đã sớm có thương tích trong người, tuyệt chạy không thoát, nếu nó không có ở thân xác ai, thì chỉ có thể đang trốn ở một nơi vào đó trong phủ, chỉ cần hảo hảo tính toán, liền có thể tìm ra nơi nó ẩn thân."

Tướng quân trầm ngâm nửa ngày, cho ý kiến: "Chuyện này cực kỳ hệ trọng, lại còn phiền phức vô cùng, mà hiện tại người hầu đang tấp nập chuẩn bị hôn lễ, giờ lành sắp tới, mà lại kêu tất cả bọn họ qua đây, sợ là ảnh hưởng to, không bằng. . . Chúng ta trì hoãn lại một chút, chờ hôn lễ kết thúc?"

Trương tiên sinh nói: "Hôm nay người tới tham gia hôn lễ rất nhiều, nếu như quấy thành hỗn loạn, nó nhân cơ hội trà trộn mà bỏ trốn là điều không khó, giờ lành thì có thể chọn lại, nhưng vạn nhất nó gây chuyện gì ngoài ý muốn trong lúc diễn ra hôn lễ, đó mới là đại họa."

Tướng quân nghĩ cũng phải, thế là lập tức đứng dậy đi ra ngoài, cho gọi quản gia, để hắn phân phó, tất cả gia nhân lập tức đình công, tập trung tại trung viện, một người cũng không được vắng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro