Chương 3150: Thời không - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biên soạn: Rjnpenho


Bởi vì mệnh lệnh là hỏa tốc và nghiêm ngặt, quản gia mặc dù không hiểu cớ sự gì, nhưng vẫn nhất nhất thi hành.

Một lát sau, đám gia nhân lục tục kéo vào, sắp xếp thành hàng lối ở giữa sân, ai nấy vẻ mặt đều nghi hoặc, nhưng vẫn không dám vọng động hỏi nhiều.

Quản gia liên tục kiểm đến, chưa đầy nửa nén hương, tất cả đều tập hợp đông đủ.

Trương tiên sinh cũng đã sớm họa xong phù cùng chế tác dược thủy, chia thành từng bát, bày hết trên bàn, để mỗi người đi qua hớp một ngụm.

"Hắn đích thực là một đạo sĩ. . ."

Nhìn thủ pháp vẽ bùa của Trương tiên sinh, Tô Yên đưa ra kết luận, nói tiếp, "Trông bộ dáng của hắn, bài vị ít nhất cũng là chân nhân trở lên, cũng có thể là thiên sư."

Nàng cùng Diệp Tiểu Mộc vẫn làm quần chúng quan sát hết thảy tràng cảnh, trông qua một lượt, cũng thông qua lời nói của vị tướng quân, mà biết được chân tướng lai lịch của hoang thôn này: Hắn là mệnh quan võ của triều đình, cầm binh thảo phạt, vì bị vu oan giá họa tội mưu phản, mà bị hạ lệnh chu di cửu tộc, nhờ có thân tín hỗ trợ mà đưa gia quyến đi lánh nạn, thành viên của thôn này, khả năng cao cũng đều là thuộc hạ của hắn, kể cả người hầu, gia đinh cũng tập hợp thành một đoàn.

Theo suy đoán của Diệp Tiểu Mộc, những người này chưa hẳn là cam tâm tình nguyện rời kinh đô đi theo hắn, chỉ là do tội danh mưu phản quá lớn, mà nhắc tới trảm cửu tộc, khiến những người liên quan cũng lo sợ, biết đâu dù không họ hàng với tướng quân nhưng cũng bị trảm thảo trừ căn theo, có thể định cư ở nơi thâm sơn này, thời gian dần trôi qua, ít ra còn tốt là giữ được mạng, đoán chừng ai nấy cũng dần dần thỏa mãn.

"Cao Thịnh, tới lượt ngươi, còn ngây ra đó!"

Tay quản gia cầm bát chứa nước phép, hướng hắn thúc giục.

Lúc này, Cao Thịnh mới tiến lên phía trước, nhận lấy bát nước, còn chưa kịp uống, Trương tiên sinh đoạt lại, cao giọng hô: "Ngươi không cần uống."

Tất cả mọi người sửng sốt, ai nấy đều nghi hoặc.

"Ngươi đem y phục xốc lên ta xem, để tất cả mọi người chứng kiến thân thể của ngươi."

Cao Thịnh vô thức làm theo, cả đám người dán mắt nhìn vào, lập tức ngây dại, sau đó từng tiếng hét thất thanh phát ra, tràng diện loạn thành một bầy, đoàn người thi nhau thối lui về phía sau, đều cố gắng né ra thật xa, không ít nha hoàn chui rúc vào một chỗ, bị dọa cho khóc rưng rức.

Cao Thịnh nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu hướng chính mình bụng nhìn lại, chỉ gặp trên bụng phá một cái động lớn, bên trong ngũ tạng lục phủ cũng bị mất, nói đơn giản, hắn chính là một cái xác không.

Cao Thịnh mở to hai mắt nhìn mọi người, tựa hồ như không tin vào mắt mình, một lát sau, hắn thở dài một hơi, ánh mắt dần dần tan rã, sau đó ngã xuống, chết tốt.

"Mọi người nhìn đi, hắn bị tà vật xé toạc bụng, tâm can tỳ phế thận đều ăn hết, đến nỗi hồn phách cũng không thoát, đáng tiếc ngay cả bản thân hắn cũng không hề phát hiện ra. Ngay tại vừa rồi hắn vẫn còn bình thường, đó chỉ là một tia thần niệm còn sót lại, cho là mình chưa có chết, nên mới có thể hành động cứng nhắc trong thời gian ngắn. . . Đây chính kết quả khi bị tà vật cận thân!"

Đám người nghe được những lời này, bị hù cho rúm ró, tranh thủ nhao nhao lên uống pháp bước, sau đó tranh nhau tiến về chỗ Trương tiên sinh, để hắn dùng Chu Sa Hào vẽ phù văn lên cổ tay, vừa để chứng minh thân phận trong sạch, vừa để bảo vệ bản thân trong thời gian ngắn tới không bị tà vật làm hại, sau đó rối rít thiên ân vạn tạ.

Trương tiên sinh yêu cầu quản gia liên tục xác minh, có đúng là toàn bộ gia nhân trong phủ đều tới không, sau khi xác nhận, liền báo cho tướng quân, tà vật giết người này, không thể tránh né được bùa phép của hắn, hiện nay chỉ còn gia quyến cùng nữ nhi là chưa có kiểm tra qua.

Tướng quân nghe xong liền tỏ ra không vui, nhưng nhìn thảm trạng của Cao Thịnh còn đó, lo lắng người nhà không được an toàn, thế là mau chóng đuổi sạch người hầu đi, chính mình xuất mã, trong chốc lát gọi toàn bộ người thân ra, kể cả phu nhân hay nhi tử.

"Ôi chao, con gái hắn không ngờ lại xinh đẹp như vậy a, vóc người này. . ."

Đột nhiên sau lưng hai người Tô Yên vang lên tiếng thì thầm, Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên giật nảy mình, quay lại nhìn, thì ra là Tào Vĩ Ba. Ngay lập tức, Tô Yên liền trêu chọc xem hắn có rình được tân nương tử thay y phục hay không.

"Hầy, chẳng được cái quái gì, đến trang điểm cũng xong từ lâu rồi, từ đầu tới cuối chỉ thấy nàng ta trùm lụa đỏ ngồi trên giường, còn lại không được rửa mắt tí nào."

Lúc này Trương tiên sinh lại đều phối xong một bát pháp dược, chia thành nhiều chén nhỏ, sau đó tự mình dâng lên, quan sát đám gia quyến uống, cuối cùng đến lượt đại thiếu gia, tên này bên ngoài khoác một bộ âu phục, mang theo kính mắt, khí chất khá nhẹ nhàng, nho nhã.

"Đại thiếu gia, chúc mừng a. Chén rượu này xem như ta chúc sớm cho ngài!"

Đại thiếu gia nghe vậy cũng khách khí vài câu, không ngần ngại mà bưng lên uống, Trương tiên sinh cũng chú ý quan sát một hồi, hết thảy đều vô sự, lại liếc nhìn tướng quân, nhẹ gật đầu ra hiệu, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trương tiên sinh lại như cũ, cũng tiến lên họa phù trên cổ tay bọn họ, sau đó mời mọi người hồi điện, chính mình đi về phía lão tướng quân, hỏi: "Toàn bộ người trong phủ đều đủ cả rồi phải không tướng quân?"

Lão suy nghĩ một chút, đáp: "Đều đã thử qua rồi."

"Không có lẽ nào lại vậy. . . Lúc ta cho bọn hắn uống pháp dược, rõ ràng trên thân ai nấy đều bốc lên yêu khí nhàn nhạt, khẳng định đều đã cùng tiếp xúc qua với yêu tinh kia. . ." Trương tiên sinh đột nhiên nhớ chuyện gì, nói: "Tân nương tử đâu?"

Tướng quân sửng sốt, sau đó cười ha hả."Ta nói lão Trương, tân nương tử là khuê nữ của ta, còn chưa có ra ngoài, khăn đỏ của cô dâu còn chưa có gỡ xuống , theo quy củ là không thể gặp người ngoài, yêu cầu này có hơi quá phận, không thể làm loạn."

"Tướng quân, sự tình khẩn yếu, bây giờ tất cả người của phủ đều đã kiểm nghiệm rồi, chỉ còn mỗi mình tiểu thư là chưa. . ."

Tướng quân khoát tay, "Không được, không thể làm trái quy củ, mà ta nhớ ngươi từng có nhắc qua, tà vật kia chưa hẳn là quấn thân ai, có lẽ hiện tại đang ẩn náu tại chỗ nào đó, nếu chỉ vì nghi ngờ khả năng này, mà khiến tân nương tử phải lộ mặt, quả thực là không hợp tình hợp lý a."

Trương tiên sinh thấy ngữ khí lão cứng rắn, không cho kì kèo mặc cả, cũng đành thôi không nhắc lại, hắn gọi quản gia tới, phân phó cho mấy bát pháp dược thừa còn lại, để hắn rót mỗi bát vào một vò rượu, để sau khi yến hội bắt đầu, phân cho tân khách uống. Sau đó về phần bình, hắn lại tiếp tục gọi hai gia nhân tới, phân phó cho hai người không cần làm gì, chỉ cần chú ý quan sát không uống rượu, ghi lại danh tự mà miêu tả dung nhan người đó, sau đó canh giữ cửa ra vào, trước khi tiệc rượu kết thúc, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi.

Quản gia nhớ kỹ trong lòng, gọi gia đinh tới, đem pháp dược tống sạch vào bếp, làm tốt chuẩn bị, lại tiếp tục hối thúc gia chủ của mình đi thay quần áo còn lên chính điện chủ trì hôn sự, tướng quân cũng rời đi, về phần Trương tiên thì cũng nhanh chóng tới tiền viện, giám sát đám người.

"Trước đó, nữ tử mà cùng giao hoan vụng trộm với Cao Thịnh, khả năng lớn chính là tà vật theo lời kể của bọn hắn, chỉ là lúc đó trời tối, nhiều góc khuất, nên không thể thấy rõ dung mạo nàng ta. . ." Tô Yên nhíu mày, ra hiệu cho Diệp Tiểu Mộc, "Tiểu Mộc ngươi lúc ở hoa viên nhìn kĩ như thế, chăc là thấy mặt nàng ta rồi, là ai trong số đó?"

Diệp Tiểu Mộc lắc đầu, biểu thị trước đó có quá nhiều người uống pháp dược, hắn chỉ quan sát được đại khái, lại nói thời gian nhanh như vậy, để nhìn kĩ từng người là điều không thể.

"Chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đợi thôi, ta có dự cảm, trong hôn lễ nhất định xảy ra chuyện."

Ba người nhìn nhau, gương mặt ai nấy đều hiện vẻ bồn chồn, hồi hộp.

Hiện tại ba người bọn hắn, đã sớm quên lý do mình ở đây, mà hoàn toàn hòa vào sự kiện này, tựa như chính mình tham gia vào những thước phim, tâm tình cũng từ đó bị kéo vào những tình tiết, trước mắt thứ bọn họ mong đợi nhất là chỗ ẩn náu của tà vật kia, cuối cùng kết cục sẽ ra sao, thế là đành vừa tiếp tục hội ý, vừa chờ đợi kỳ biến xảy ra.

Không gian và thời gian, là một dạng sự vật vô hình, bí ẩn nhất, hay có thể nói, chỉ là sự tồn tại tương đối, không có ý nghĩa tuyệt đối, vì thế cũng không thể dùng khoa học đo lường, cũng chưa hề có ai có năng lực điều khiển thời không.

Nhưng Diệp Tiểu Mộc làm sao biết, trong thế giới của bọn họ, đã có một người, từng có khả năng xoay chuyển không gian, thời gian, chính là cha mình.

Nhưng cho tới nay, hắn hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của Diệp Thiếu Dương.

Một tiếng thở dài, phát ra từ miệng một người trẻ tuổi bên trong khoảng hư không nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro