Chương 3151: Thời không - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn đứng trong không gian vô tận, ngửa đầu nhìn những trục thời gian chạy ngang dọc vô vàn trước mắt, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, lại tới một trục thời gian khác, tiếp tục thử nghiệm, đánh ra một vết nứt không gian, nhưng mỗi lúc muốn từ đó chui ra, thì ngay sau lưng lại có một cỗ hấp lực cường đại kéo lại.

"Móa nó, vài chục năm! Chẳng nhẽ mãi mãi không làm được sao!"

Bất tri bất giác ngay lúc này, một tiểu cô nương đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, ôn nhu an ủi: "Đừng gấp gáp, có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể thoát ra, dù sao tại đây thời gian cũng vô tận, không trôi đi mà cũng không quay lại."

Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Nàng nói đúng, đây chính là hư không vĩnh hằng trong Sơn Hải Ấn, ở trong này thời gian sẽ đứng im, người sẽ không già đi, không trẻ lại, cũng không thể chết, thậm chí đói rã rời hay đau đớn cũng chẳng thể cảm thấy, huống chi là cảm nhận thời gian trôi qua trong nhân gian.

Nơi này cũng chẳng ban ngày hoặc đêm tối, chẳng có thứ gì tham chiếu nên Diệp Thiếu Dương cũng không biết mình đã kẹt tại nơi này bao lâu rồi, cũng may Tiểu Cửu vẫn luôn ở bên hắn, trước đó cũng có cả Đạo Phong, nguyên nhân chính khiến bọn hắn lưu lại nơi này, chủ yếu là do Vô Cực Quỷ Vương.

Trận chiến thảm khốc ngày đó, kết cục là mấy người bọn hắn bị hút vào hư không thời gian, bởi vì Diệp Thiếu Dương biết pháp môn du hành thời gian, có thể mang Đạo Phong cùng Tiểu Cửu ra ngoài, tai hại ở chỗ Vô Cực Quỷ Vương cũng bị nhốt ở đây, bản thân không thể trở về (vì Quỷ Vương chắn trước tiết điểm không gian, muốn đi qua phải đụng hắn), về sau ba người đành ở lại tu luyện thêm, tranh thủ tăng tiến thực lực, bởi vì chắc chắn phải nổ ra thêm một trận chiến nữa, dù sao để trở về, thì đây là cách duy nhất.

Thời điểm ba người quyết chiến với Vô Cực Quỷ Vương, ba người đều mạnh tới siêu quần tự cổ chí kim, nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Vô Cực Quỷ Vương cũng không ngồi yên nhàn rỗi, mà hắn tu luyện khiến hồn phách cùng nhục thân dung hợp hoàn mĩ, biến mình trở thành một cường giả vô địch trong giới pháp thuật, Diệp Thiếu Dương đánh không lại, định đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần nhưng rốt cuộc lại không làm thế, không phải hắn không có cơ hội, nhưng tại ngay thời khắc sau cùng, hắn do dự.

Hắn lo lắng nguyên thần Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ tiêu tán cùng lúc với Vô Cực Quỷ Vương, trong nháy mắt lại không làm vậy nữa, bỏ qua cơ hội tốt nhất, ba người bị đánh cho suýt mất mạng.

Cũng may bí mật của trục thời gian, chỉ có mình Diệp Thiếu Dương, Vô Cực Quỷ Vương không dám giết hắn, vì thế đem ba người bọn hắn cùng phong ấn tại vĩnh hằng hư không này, cùng mình trải qua thời gian đằng đẵng trong này, trục thời không cũng bị hắn dùng Thượng Cổ thần lực phong tỏa, không thể mở ra nữa. Sau đó an tọa, chặn ở ngay lối ra

Mục đích Vô Cực Quỷ Vương làm vậy để đấu trí cùng bọn hắn, còn có lí do khác là mong chờ Diệp Thiếu Dương nghĩ thông, tùy thời đi tới tìm hắn, giao ra Sơn Hải Ấn cùng khẩu-pháp quyết thao túng.

Ba người Diệp Thiếu Dương, Tiểu Cửu, Đạo Phong kể từ đó bị vây lại nơi này.

Bí mật của Sơn Hải Ấn, đương nhiên không thể rơi vào tay Vô Cực Quỷ Vương, nên ba người đành tiếp tục hảo hảo tu luyện trong này (tích lũy pháp lực cùng tinh khí thần lực, vốn không bị quản chế bởi thời không pháp tắc), nên dần dần công pháp đại thành, ba người lại xông ra quyết đấu cùng Vô Cực Quỷ Vương, nhưng vẫn không phải là đối thủ của y, chỉ có người mạnh nhất là Đạo Phong thừa cơ thoát ra ngoài, hạ lạc ở đâu thì không rõ.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục bị kẹt lại cùng Tiểu Cửu, đành phải tiếp tục sinh hoạt tại nơi nhàm chán, không biết sinh lão bệnh tử này.

Khiến cho thời gian pháp tắc biến mất, tất cả quy về hỗn độn, sinh hoạt dần dần cảm thấy bị đè nén rồi trở thành ác mộn, loại cảm giác này, còn tệ hơn cả tù nhân bị giam ở ngục tối, mất hết liên hệ, nhận thức về ngoại giới

Diệp Thiếu Dương biết rõ, nếu như không có Tiểu Cửu bên cạnh bầu bạn cùng, khả năng hắn đã sớm hóa điên rồi.

"Anh không chịu nổi nữa rồi, phải ra ngoài thôi, nếu không thì muộn mất, mãi mãi chúng ta không thể ra ngoài." Diệp Thiếu Dương kéo theo Tiểu Cửu, thì thào nói, hắn nói muộn ở đây, là đối với những bằng hữu của hắn, mặc dù nhục thân của hắn ở trong này, không bị không chế bởi thời gian, một khi khôi phục được tự do, hắn có thể trở về bất cứ khoảng thời điểm nào, nhưng đây không phải chuyện Diệp Thiếu Dương muốn.

Trước khi tiến vào trong Sơn Hải Ấn, hắn đã để lại tiêu ký ở ngoại giới, chỉ có trục thời gian đó, mới là thế giới hắn thuộc về, mà trục thời gian bên ngoài đó vẫn chạy, còn mình thì ở lại đây làm lão bất tử, nhưng bên ngoài, đều phải tuân theo biến hóa của thời gian.

Hắn sợ hãi, nếu ngày nào đó mình trở về, những thân nhân hảo hữu không còn tại thế nữa, thì suy cho cùng, hắn đánh thắng Vô Cực Quỷ Vương còn ý nghĩa gì đây?

Tiểu Cửu đưa đôi tay ôm lấy hai bên má hắn, đáp: "Nhẫn nại thêm chút nữa, giờ hai chúng ta mà trở ra, chẳng phải là đối thủ của Quỷ Vương, chỉ có chờ Đạo Phong, hắn sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng ta lại, đợi hắn trở về, chúng ta nội ứng ngoại hợp, mới có thêm phần thắng, tin tưởng em."

Diệp Thiếu Dương thở dài, Đạo Phong ơi Đạo Phong, huynh mau trở lại cứu đệ a!

Về bên này, tiếc cưới rốt cuộc cũng được cử hành, tân lang tân nương đi ra bái đường, sau khi hoàn tất, tân nương vẫn chùm lụa đỏ trên đầu, cùng tân lang uống rượu giao bôi, tân khách xung quanh nhao nhao bưng chén lên uống mừng, không hề có ai phát giác đồ uống đã bị trộn lẫn pháp dược.

Mặc dù hết thảy không liên quan tới mình, nhưng ba người Diệp Tiểu Mộc tầm mắt dán theo từ quản gia, đối với từng tân khách, dò xét qua từng người, bỏ qua những người không uống như nữ nhi hay hài tử, còn lại những ai đã uống, đều không có phản ứng nào bất thường.

"Khụ khụ. . ."

Tân nương uống hết chén giao bôi, đột nhiên ho kịch liệt, thân thể lay động đứng không vững, liên tục run lẩy bẩy.

Ba người Diệp Tiểu Mộc nhìn nhau, ai nấy sợ hãi thán phục. Không thể nào. . .

"Uyển Dung, nàng thấy sao rồi?" Tân lang đỡ nương tử, kề tai nói nhỏ, đứng dậy cúi đầu cáo lễ với tân khách, giải thích thê tử không biết uống rượu, vừa hay bị dị ứng, chẳng qua hôm nay là ngày vui duy nhất trong đời, lại là chén giao bôi, nàng nhất thời không thể không uống, giờ phát bệnh muốn trở về nghỉ ngơi, mời tất cả lưu lại tiếp tục yến tiệc.

Ngay sau đó cõng nàng lên, định về hậu viện, đến trước cửa, đột nhiên hắn bị một người ngăn lại.

"Đại thiếu gia, bản tọa vừa hay cũng tinh thông thuật kỳ hoàng, có thể hay không cho phép ta tới xem bệnh cho phu nhân ngài?"

Đại thiếu gia do dự, sau lưng hắn truyền tới thanh âm của tân nương qua tấm khăn che, "Không cảm phiền tới Trương tiên sinh, ta bẩm sinh kỵ tửu, uống vào sẽ khiến toàn thân khó chịu, lát nữa uống chút nước mật ong, nghỉ ngơi sẽ sớm khỏe lại thôi."

"A, hóa ra chỉ là ốm vặt, để ta quan sát một chút, xác định nguồn căn cơn bệnh, sau đó sắc một đơn thuốc, đảm bảo vĩnh viễn không tái phát nữa." Vừa nói hắn vừa định đi lên giơ tay vén khăn cô dây.

Đại thiếu gia tranh thủ lao tới cản, cả giận hô: "Trương tiên sinh, tuy ta rất kính trọng ngài, nhưng đây chính là nương tử của ta, khăn chùm đầu cũng phải để ta động phòng hoa trúc tới vén, ngài đây là có ý gì!"

"Đắc tội đắc tội, để thiếu phu nhân duỗi tay ra một chút cho ta nhìn thôi, một chút sẽ đoán ra chân tướng."

"Lão Trương, yêu cầu này có chút quá phận a!"

Tướng quân rời tiệc đi tới, một tay đè bả vai Trương tiên sinh, hỏi: "Lão Trương, không lẽ ngươi hoài nghi tân nương tử sao?"

Trương tiên sinh tiến đến bên người tướng quân, thì thầm một lát, tướng quân lắc đầu đáp: "Không có khả năng, con dâu ta là do đích thân ta và đại thiếu gia xác nhận, được ta yêu quý nhận làm nghĩa nữ. Sau đó giữa hai đứa có tình cảm, ta liền cho rước nàng về từ Thanh Minh Trấn, ngươi cũng biết gia thế của nàng, tuyệt đối không có vấn đề."

Trương tiên sinh hừ lạnh đáp: "Bản thân nàng đương nhiên không có vấn đề, nhưng nếu bị tà vật nhập thân thì làm sau đây?"

Tướng quân sửng sốt một hồi, lúc này tân nương tử ho càng ngày càng nhiều, thúc giục tân lang đưa mình đi mau.

"Nhìn đi, tình hình của nàng càng ngày càng nghiêm trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro