Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi Jeong Jihoon đã lĩnh tới hai cái tát trời giáng, càng nghĩ càng oan ức, càng nghĩ càng giận, làm được một nửa rồi lại không tiếp tục nữa

Hắn đỏ mắt lấy điện thoại ra, ngồi ở một bên sofa, bảo thuộc hạ quay một đoạn video có lão nhân và con trai rồi gửi cho hắn ngay lập tức.

Nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, Choi Hyeonjun run rẩy đứng dậy, tức giận cắn mạnh lên vai Jeong Jihoon: “Anh uy hiếp tôi sao? Nhắc nhở cha mẹ và con tôi đều ở trong tay anh?”

Jeong Jihoon da dày thịt béo căn bản không thấy đau, ngược lại vết cắn này còn khiến tâm lý hắn ngứa ngáy, ước gì Choi Hyeonjun cắn hắn thêm mấy cái nữa.

Hắn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Choi Hyeonjun, đặc biệt vô lại dựa vào sức mạnh ôm đối phương đang giãy dụa không ngừng ngồi lên đùi mình: “Tôi chỉ là muốn giúp cậu hiểu rằng bọn họ sẽ sống tốt hơn khi ở nhà tôi.”

Hai má Choi Hyeonjun đỏ hồng, vị pheromone cam quýt ngọt ngào, nhưng ánh mắt xuyên qua lớp nước trong suốt như một con dao phóng về phía hắn.

Cậu nhẹ giọng cười: “Ha ha.”

Jeong Jihoon bị hai chữ này làm cho đau lòng, muốn dựa vào lí lẽ để biện luận, lại cảm thấy một bên là nhà với bốn bức tường, một bên là biệt thự sang trọng với hoa viên thoáng đãng, bể bơi rộng vô biên và sân golf tư nhân, nghĩ thế nào thì hắn vẫn thắng.

Jeong Jihoon quyết định dùng sự thật nói chuyện.

Hắn tự tin bật video và thuộc hạ gửi tới, định để Choi Hyeonjun tự lo lấy ——

Kết quả lại phát hiện một đám bảo mẫu vây quanh bảo bảo khóc to oa oa, khuôn mặt hai vị lão nhân cũng u sầu than thở không thôi, không hề đụng đũa tới bàn thức ăn phong phú trước mặt.

Jeong Jihoon không chịu nổi ánh mắt tức giận của Choi Hyeonjun, tâm tình xám xịt sai người đưa hai vị trưởng bối và bảo bảo quay về.

Choi Hyeonjun nhẫn nhịn lửa giận nghe Jeong Jihoon an bài xong mọi việc, chán ghét nghiêng đầu: “Tôi cũng phải đi.”

Jeong Jihoon cao quý lãnh diễm mở miệng: “Đi? Tôi khuyên cậu không nên dùng cách này khơi dậy hứng thú của tôi —— “

Còn chưa nói hết, lại bị Choi Hyeonjun tát thêm cái nữa: “Có thể nói chuyện đàng hoàng không hả, não anh bị bánh xe nghiến rồi sao? !”

Làm thế nào mà Beta này lại biết hắn gặp tai nạn xe cộ?

Jeong Jihoon trầm tư, kiêu ngạo tự hào che hai má: “Đúng vậy.”

Choi Hyeonjun: “…”

Khá lắm, lại còn chủ động thừa nhận đầu óc mình có vấn đề.

Không biết mình đã bị Choi Hyeonjun coi là thiểu năng trí tuệ, Jeong Jihoon tiếp tục dương dương đắc ý nói: “Chắc cậu đều biết hết rồi, nhất định là ở trong bóng tối lén lút để ý tôi, cậu quả nhiên dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.”

Choi Hyeonjun tức giận đến không còn gì để nói.

Jeong Jihoon giả vờ bất đắc dĩ buông tay, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng thổi hơi vào lòng bàn tay ửng hồng của đối phương: “Đánh đau tay rồi sao? Cậu là người đầu tiên dám lưu lại thương tổn trên người tôi, coi như vì bảo bảo, tôi không so đo với cậu.”

Choi Hyeonjun ghét bỏ rút tay về: “Tôi là người đầu tiên?”

Đang xác nhận địa vị của mình sao? Đúng là con vật nhỏ tham lam.

Jeong Jihoon tao nhã gật đầu: “Đúng vậy.”

Choi Hyeonjun cười lạnh: “Lúc học lớp năm tiểu học không phải anh bị chó đuổi sao? Anh ngã sấp mặt, còn bị chó đuổi theo cắn một miếng.”

Jeong Jihoon: “!”

Choi Hyeonjun tiếp tục vạch trần khuyết điểm: “Hồi cấp hai, mỗi lần quên mang bài tập sẽ bị đánh vào tay bằng thước, tôi nhớ anh bị giáo viên mắng rất nhiều lần. Còn có —— “

“Câm miệng!” Jeong Jihoon thẹn quá hóa giận che miệng Choi Hyeonjun lại, hung hăng đâm vào.

Chết tiệt, tại sao trước khi mất trí nhớ hắn lại chọn tiểu Beta biết gốc rễ rõ ràng như thế làm tiểu tình nhân vậy chứ!

Hắn không nói nữa, dứt khoát làm cậu đến khi không nói nổi nữa, ba ba một tiếng tàn nhẫn đâm vào, theo từng nhịp tiến vào, túi tinh đánh lên da thịt mềm mại nhẵn nhụi của Choi Hyeonjun, để lại những vết hồng hồng ám muội.

Choi Hyeonjun muốn thoát ra, nhưng eo lại bị ấn xuống, hết lần này đến lần khác bị ép nuốt toàn bộ thứ kia của Jeong Jihoon, khoang sinh sản bị đâm mở dưới từng nhịp ra vào không có tiết tấu của đối phương, co rút, phun ra dòng chất lỏng ngọt ngào.

Kể từ khi gặp lại, Choi Hyeonjun đối với Jeong Jihoon hung ác cực kì, không hề trưng ra nửa phần sắc mặt hòa hoãn. Chỉ trong thời khắc bị mạnh mẽ làm này, mới hiện ra vẻ mềm mại cùng luống cuống thuộc về Omega. Cũng bởi đã vài năm chưa làm, nên trong phần luống cuống này còn mang theo đáng thương và đáng yêu, ngây ngô.

Jeong Jihoon nhìn lồng ngực không ngừng run rẩy khi bị đâm của tiểu tình nhân, trái tim vắng vẻ bỗng được một loại cảm xúc kỳ lạ nào đó lấp đầy. Hắn mút gáy Choi Hyeonjun tạo kết, không cam lòng cắn xuống làm đau đối phương.

Lúc tính khí rút ra, còn đem theo bạch trọc phủ gần nửa ghế sofa.

Choi Hyeonjun bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức, ngay cả sức chạy trốn cũng không có. Cậu hơi nhắm mắt, cuộn mình ở một góc ghế sofa, đến liếc mắt cũng không muốn cho Jeong Jihoon.

“Sau này đừng dùng pheromone của Omega nữa, không tốt cho thân thể cậu đâu.” Jeong Jihoon tự cho là săn sóc, căn dặn cậu, “Dù cậu là Beta, tôi cũng không chê cậu.”

…Đâm đến khoang sinh sản rồi mà còn giả ngu à?

Đã sớm làm vòng tránh thai ở tử cung nên Choi Hyeonjun cũng chẳng buồn nhấc mí mắt, mặc cho Jeong Jihoon như con ruồi vo ve bên tai cậu.

Ngày hôm sau, Choi Hyeonjun mang theo dịch thể cùng pheromone lưu lại đến cục cảnh sát, dùng tội cưỡng gian tố cáo Jeong Jihoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro