Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omega là quần thể yếu thế, khi bọn họ muốn giải trừ hôn ước, chỉ cần đưa ra yêu cầu với tòa án là được, không nhất định phải có sự đồng ý của bạn đời Alpha.

Nhưng nếu như là Alpha yêu cầu, mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Đây cũng chính là lí do trước kia Jeong Jihoon ép Choi Hyeonjun ly hôn.

Nhưng bây giờ, Jeong Jihoon rất bất mãn với hệ thống hiện tại.

Nếu Choi Hyeonjun đã quyết, Jeong Jihoon căn bản không khuyên nổi, cũng không dám khuyên quá nhiều, bằng không một khi thiết lập tính cách dịu dàng của khách hàng mà hắn tạo ra OOC, ngã ngựa chỉ là chuyện trong vài phút.

Trời vừa tờ mờ sáng, Jeong Jihoon liền mang tâm tình phức tạp đưa Choi Hyeonjun bụng lớn ra ngoài. Bởi vì tất cả xe của hắn Choi Hyeonjun đều đã ngồi qua, sợ bị nhận ra, Jeong Jihoon kiên trì lựa chọn đi bộ.

Mới đi được năm phút, Choi Hyeonjun đã mệt không chịu được, trong gió rét cúi người xuống, ôm bụng run lên, pheromone thơm ngọt trên người Omega tản ra, khiến Alpha độc thân qua đường liên tiếp nhìn lại.

"Chúng ta quay về trước nhé?" Jeong Jihoon trừng mắt cảnh cáo những người xung quanh, che vợ yêu ở phía sau hắn.

Choi Hyeonjun mắt ửng hồng lắc đầu: "Tôi muốn ly hôn, một giây cũng không chờ nổi nữa."

Jeong Jihoon ho khan: "Nếu nửa kia của cậu hồi tâm chuyển ý thì sao?"

Choi Hyeonjun quật cường tiếp tục lắc đầu: "Chỉ có bị mù tôi mới lựa chọn anh ta lần thứ hai! Nếu hắn còn làm phiền tôi, đến em bé tôi cũng không cần nữa!"

Jeong Jihoon: "!"

Choi Hyeonjun giây trước còn tạc mao, giờ lại sững sờ nhìn vị khách kia ôm mình lên, hai má còn hồng hơn so với lúc để nam nhân hút sữa trong khách sạn tình dục.

"Đừng nhúc nhích, tôi ôm cậu đi." Gương mặt tuấn tú của Jeong Jihoon sau mặt nạ đen như đáy nồi, "Không phải cậu đang mang thai sao, sao lại nhẹ thế này?"

Choi Hyeonjun quẫn bách, cúi thấp đầu, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Đồ ăn... đắt lắm..."

Hiểu được hàm ý trong đó, Jeong Jihoon chỉ biết trầm mặc.

Hắn bận quản lý công việc, chỉ buổi tối mới đến thăm Choi Hyeonjun, đương nhiên không chú ý tới những thứ này.

Khi đến tòa án, ngón tay trắng nõn mềm mại của Choi Hyeonjun nắm chặt bút, không hề ngập ngừng viết đơn yêu cầu xóa bỏ hôn ước, sau đó đưa cho nhân viên công tác.

Jeong Jihoon trơ mắt nhìn tất cả những thứ này, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa không kiềm nổi pheromone mà tỏa ra.

Nhưng hắn chỉ có thể lén nhéo tay mình, nhịn xuống.

Choi Hyeonjun đã quá quen với pheromone của hắn, chỉ cần thả ra một ít thôi, thân phận của hắn sẽ bại lộ.

Không chỉ bị ghét, đến em bé hắn cũng không giữ được.

Jeong Jihoon bực mình nhìn vợ mình vui vẻ làm thủ tục ly hôn, ra ngoài hút điếu thuốc.

Hắn lừa Choi Hyeonjun đem về nhà nuôi, tất nhiên hắn đã mua biệt thự mới, người hầu cũng thay hết, bảo đảm không còn gì có thể khiến cho Choi Hyeonjun sinh lòng nghi ngờ.

Mà càng đến cuối thai kỳ, Choi Hyeonjun lại càng cần pheromone an ủi.

Ban ngày Choi Hyeonjun luôn cố nhịn chưa bao giờ nói, nhưng buổi tối khi hai người chung chăn cùng ngủ, Choi Hyeonjun sẽ oan ức cắn môi dưới, nắm lấy ống tay áo Jeong Jihoon, nhẹ giọng cầu xin vị khách không bao giờ tháo mặt nạ kia cho cậu chút pheromone.

Omega mang thai không thể rời khỏi Alpha.

Nhưng vì cậu không bị đánh dấu, nên không phải bạn đời chính thức cũng không sao, chỉ cần là Alpha là được.

Jeong Jihoon không dám cho cậu pheromone lúc cậu còn tỉnh, cũng không muốn nam nhân khác đụng vào vợ mình, lại cộng thêm nửa tháng oán hận tích tụ, tức giận đến sinh bệnh.

Choi Hyeonjun hổ thẹn, ôm bụng lớn ngồi bên giường chăm sóc Jeong Jihoon, trong lòng thoáng hiện lên một suy đoán --

Vị khách có lòng tốt này, có lẽ là không được.

Bằng không tại sao ở khách sạn tình dục anh ta chỉ hút sữa thôi, cái khác đều không làm, hơn nữa hiện tại vẫn không đánh dấu cậu, cũng không cho cậu pheromone an ủi?

Choi Hyeonjun đánh bạo, hướng vị bác sĩ anh tuấn bên ngoài phòng ngủ đưa ra nghi vấn của mình.

Bác sĩ kinh ngạc đẩy mắt kính gọng vàng, quay đầu liếc tên Jeong Jihoon bất tỉnh rồi mà vẫn không chịu tháo mặt nạ, sau đó gật đầu đầy ẩn ý.

Choi Hyeonjun cúi đầu, thất vọng nhìn bụng mình.

Bác sĩ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tôi có ý này."

Choi Hyeonjun chớp mắt mấy cái: "Hả?"

"Tôi cho cậu pheromone, hơn nữa sẽ không đánh dấu cậu." Bác sĩ dịu dàng đề nghị, "Đổi lại, cậu vén áo lên, để tôi hút mấy cái, thế nào? Tôi bảo đảm, đây chỉ là bí mật nhỏ giữa hai ta thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro