Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Hyeonjun bị dọa sợ rồi.

Làm gì có ai lại nói điều này với người mình mới gặp lần đầu cơ chứ?

Cậu rụt rè lắc đầu, giọng run lên vì lo lắng: "Không được, chuyện này chỉ có thể làm với người mình thích..."

Bác sĩ hỏi: "Cậu thích hắn sao?"

Choi Hyeonjun do dự một chút, nhỏ giọng nói, có một chút, một chút thôi.

Bác sĩ đánh giá cái bụng lớn tròn trịa của Choi Hyeonjun một lát, nhếch miệng xấu xa: "Cậu chỉ thích hắn một chút cũng có thể sinh con cho hắn, thế thì cho tôi hút mấy cái có làm sao đâu?"

Bác sĩ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Choi Hyeonjun, hơi dùng sức, ép cậu vào tường: "Omega các cậu đều thích dục vọng mà còn kháng cự sao?"

Choi Hyeonjun sợ đến bối rối, hai mắt đỏ như con thỏ nhỏ, ủy khuất giằng co: "Không phải, thật sự không thể được..."

Cậu không muốn dây dưa không rõ với con người xa lạ này, nhưng pheromone Alpha tràn ngập trong không khí, khiến sức lực chống cự của Choi Hyeonjun không khỏi yếu đi rất nhiều.

Cậu thật sự... quá thiếu sự an ủi từ Alpha.

Chiếc váy bà bầu rộng lớn rất thuận lợi cho người đàn ông kia vén đến ngực, lộ ra hai đầu vú nho nhỏ phấn nộn. Bác sĩ lấy ngón tay khảy mấy lần, từ bên trong đầu vú liền chảy ra dòng sữa thơm ngọt ngon miệng.

"Không được..." Choi Hyeonjun bị cưỡng gian kịch liệt đến phát khóc, thở không ra hơi, bụng liên tục run lên, "Không được...Chi...Chihun cứu em..."

Lúc sợ hãi và bất lực nhất, Choi Hyeonjun theo bản năng thốt lên biệt danh của Jeong Jihoon.

Trước đây chỉ cần cậu bị bắt nạt, Jeong Jihoon đều sẽ vén tay áo lên rồi lao vào giúp cậu. Hồi cấp ba, lúc cậu bị một nhóm côn đồ cầm dao chặn trong ngõ táy máy tay chân, cũng là Jeong Jihoon nhặt gạch ném bọn chúng, một mình giải quyết sáu tên côn đồ kia.

Đương nhiên, cuối cùng Jeong Jihoon vẫn bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện làm giải phẫu, băng bó đầu tận nửa năm, cũng bởi vì ẩu đả mà bị kỷ luật. Tuy nhiên Jeong Jihoon không hề đề cập đến việc này, Choi Hyeonjun biết được từ website trường.

Lúc ấy, Jeong Jihoon luôn bảo vệ cậu rất kỹ.

Nhưng sau khi lớn lên, rất nhiều thứ không hiểu tại sao lại thay đổi.

Jeong Jihoon đang hôn mê bất tỉnh trên giường bỗng nghe thấy thanh âm nức nở của Choi Hyeonjun, theo phản xạ có điều kiện trực tiếp bật dậy.

Hắn đá rầm một cái, cửa phòng ngủ văng ra, liền thấy vợ yêu của mình đang bị tên đàn ông khác cưỡng ép ôm trong ngực, bị bắt nạt đến viền mắt đều ướt, đầu vú mới bị mình liếm hút qua sắp in dấu răng của tên Alpha khác --

Jeong Jihoon tức giận, cầm lấy móc áo dọc cửa phòng ngủ xông vào, trực tiếp đập tên đàn ông ôm vợ mình hôn mê, sau đó mặt tối sầm lại ôm lấy cậu, thô lỗ kéo áo xuống.

Nhưng dù Jeong Jihoon có dỗ thế nào, Choi Hyeonjun vẫn không ngừng khóc, sắp từ một con mèo đẹp đẽ dính người thành con mèo nhỏ đáng thương lưu lạc khắp nơi rồi.

Jeong Jihoon phát sốt, đầu óc vốn không tỉnh táo lại càng thêm mơ hồ.

Hắn chỉ biết Omega của mình đang khóc, khiến hắn rất đau lòng, còn những thứ khác...đã không còn quan trọng nữa.

Trước đây khi cậu khóc, hắn chỉ cần hôn cậu một cái là được.

Jeong Jihoon buồn bực che đôi mắt không ngừng tuôn nước mắt của Choi Hyeonjun, sau đó tháo mặt nạ vướng víu ra, ném xuống đất, hung hăng hôn cậu.

Khi hai đôi môi dán sát nhau, Choi Hyeonjun ngẩn người.

Jeong Jihoon cũng ngẩn người.

Jeong Jihoon dựa vào bản năng dùng sức mút đầu lưỡi mềm mại thơm tho của Choi Hyeonjun, trực tiếp hôn cậu tiến vào kỳ phát tình giả.

Hắn một bên tiếp nhận sự thân cận cùng lấy lòng của Choi Hyeonjun, một bên tâm tình phức tạp nhìn cái mặt nạ mình tự tay ném xuống thảm trải sàn kia.

...

Khá lắm, đợi chút nữa xem hắn làm sao lấy lại món đồ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro