Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống cùng quốc gia với Omega mình yêu, cùng một thành phố, cùng một con phố, nhưng đến dũng khí để gọi điện thoại hắn cũng không có.

Hắn sợ chính mình nhiều lời một chữ sẽ sai, sợ đối phương cảm thấy phiền phức, sợ mấy phần ôn nhu cuối cùng Choi Hyeonjun dành cho mình…

Cũng bị sự ngu xuẩn của mình làm hao mòn sạch sẽ.

Jeong Jihoon tự mình làm thủ tục xuất viện, sau đó thất hồn lạc phách quay lại công ty làm việc, ép mình dời sự chú ý đi.

Chỉ là khi trời tối người yên, nằm trên giường, Jeong Jihoon vẫn không nhịn được lén lút mở ứng dụng xã giao, như kẻ nhìn trộm lướt xem nhưng hoạt động gần đây của Choi Hyeonjun trên các nền tảng, nhưng ngay cả một bình luận hay like cũng không dám lưu lại, ngay cả lịch sử truy cập cũng lén lút xóa đi.

Khi buổi triển lãm hoa do Choi Hyeonjun tổ chức sắp khai mạc, Jeong Jihoon không tiếc chi số tiền khổng lồ thuê rất nhiều người, định bảo bọn họ thay phiên nhau đến triển lãm hoa của Choi Hyeonjun cả ngày lẫn tối.

Tuy nhiên sự thực đã chứng minh, Choi Hyeonjun cũng không cần sự ủng hộ của bọn họ.

Omega đã từng tan vỡ trong tuyệt vọng một lần thường nhạy cảm hơn người thường và có cái nhìn sâu sắc và độc đáo hơn đối với nghệ thuật.

Triển lãm hoa do Choi Hyeonjun tự mình thiết kế được chuyên gia trong ngành đánh giá rất cao, dẫn đến không ít công ty truyền thông tranh nhau muốn lấy tin sớm nhất đăng lên.

Dưới hiệu ứng quả cầu tuyết, sức nóng của triển lãm hoa không ngừng tăng lên, vé vào cửa vừa bán ra liền cháy vé ngay. Không chỉ có người Jeong Jihoon thuê không cướp được vé, đến Jeong Jihoon cũng vì tốc độ tay quá chậm mà mất tư cách tham gia.

Jeong Jihoon ủy khuất cuộn mình trong chăn vài buổi tối, sau đó đem theo quầng mắt thâm đen đi dự tiệc bàn chuyện làm ăn vài ngày sau đó.

Trước mặt Choi Hyeonjun, Jeong Jihoon chỉ có thể như chó nhà có tang vẫy đuôi cầu xin, ngu xuẩn, sợ hãi, ngốc ngếch đến không thể cứu chữa.

Nhưng ở trước mặt người khác, hắn vẫn như trước.

Jeong Jihoon cởi quần áo bệnh nhân, khoác lên âu phục tối màu, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, cử chỉ vung tay nhấc chân đều toát lên mị lực của một Alpha thành thục, khiến nhóm tiểu Omega quý tộc chưa va chạm nhiều mê mẩn đến thần hồn điên đảo, dồn dập cầm ly rượu tiến về phía hắn nhỏ giọng bắt chuyện.

Omega có tư cách tham gia tiệc rượu này đều nắm trong tay phân nửa tài nguyên gia tộc trở lên, chỉ cần có thể tạo mối quan hệ với bọn họ, phát triển kinh doanh sẽ không còn là việc gì khó nữa.

Nhưng Jeong Jihoon lại chủ động bảo trì khoảng cách.

Hắn thu lại pheromone có chút cay độc của bản thân, nở nụ cười lười biếng bất kham, nhưng nơi đáy mắt lại là một mảng xa cách.

Mùi của những Omega này quá giả tạo.

Càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy pheromone vị cam quýt sau mưa của Choi Hyeonjun mới tươi mát đáng yêu.

Không cách nào chịu được mùi vị của những Omega đó nữa, Jeong Jihoon áy náy vung tay, đi vào phòng vệ sinh bên trong bữa tiệc rửa tay rửa mặt.

Nhưng ngay khi hắn thắt lại caravat, định đứng dậy ra ngoài, kỳ nhạy cảm vốn bị trì hoãn bởi cảm giác chán nản tột cùng bỗng kéo đến.

Gần như cùng lúc, giọng nói kích động của MC truyền đến từ phòng tiệc: “Hôm nay chúng tôi đặc biệt mời nghệ nhân cắm hoa nổi tiếng gần đây Choi Hyeonjun, đến chia sẻ với chúng ta—— “

Jeong Jihoon đứng trước gương ngẩn người.

Hắn đứng rất xa nơi khách mời phát biểu, nhưng một tia mùi thơm cam quýt như có như không lướt qua biển người mênh mông, mềm mại mà ôn nhu hòa quyện với hơi thở của hắn.

… !

Jeong Jihoon đỏ mắt bước nhanh về phía căn phòng trong cùng, không chút chậm trễ khóa trái nhốt mình bên trong.

Hắn đã từng trải qua kỳ nhạy cảm không được an ủi một lần, hắn biết rõ tiếp đó sẽ phát sinh điều gì——

Cơn đau do pheromone hỗn loạn sẽ khiến hắn trở nên nóng nảy, mất lý trí, cho đến khi…triệt để phát điên.

Ngoại trừ Choi Hyeonjun, không ai có thể cứu hắn.

Cho nên điều mà hắn cần làm bây giờ nhất, là sai thuộc hạ cưỡng ép đưa Choi Hyeonjun tới đây, mạnh mẽ làm một lần, trước tiên giảm bớt tâm tình nóng nảy bất an mới đúng.

Nhưng Choi Hyeonjun sắp lên sân khấu phát biểu rồi.

Đối với sự nghiệp của cậu chính là một bước lên trời.

Hắn sao có thể vì dục vọng của bản thân mà phá hủy tất cả những thứ này chứ?

Vì vậy…dù pheromone trong cơ thể bạo động khiến hắn sống không bằng chết, Jeong Jihoon vẫn như trước lựa chọn cắn răng cứng rắn chống đỡ.

Hắn trước tiên run rẩy vươn tay mở cổ áo để có thể hô hấp dễ dàng hơn, sau đó trong cơn đau đớn quá mức kịch liệt sắc bén, Jeong Jihoon bắt đầu đập đầu vào tường hết lần này tới lần khác, dùng loại đau đớn này bao trùm một loại đau đớn khác.

Tiếng va chạm nặng nề vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.

Tiếng vỗ tay đến từ phòng tiệc rơi vào tai hắn, tiếng hoan hô cùng reo hò khen hay từ từ xa dần, tiếng nói ôn nhu của Choi Hyeonjun cũng bắt đầu mơ hồ.

Áo khoác âu phục bị vấy bẩn.

Sơmi bị máu tươi từ thái dương nhỏ xuống nhuộm đỏ.

Jeong Jihoon chán nản ngã nhào trên đất, trong một góc không ai để ý ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro