Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon bị lạnh tỉnh.

Khi tỉnh lại, tà dương tựa máu lặn về phía tây, yến tiệc long trọng đã kết thúc từ lâu.

Màn hình điện thoại tối đen, một cuộc gọi hay tin nhắn cũng không có.

Hắn trong vòng tròn của mình cực kỳ lạnh lùng mà hiện thực, mối quan hệ giữa người với người ngầm hiểu duy trì ở trạng thái gật đầu và tình cờ hàn huyên, bởi vậy không ai để ý hắn đột nhiên rời đi, cũng không ai lưu ý hắn mãi không trở về.

Bao gồm cả mấy Omega mới chịu khuất phục trước mị lực của hắn vài tiếng trước.

Loại mê luyến đó của Omega chỉ là một loại vật phẩm rẻ tiền ngắn hạn.

Vòng đời ngắn, tốc độ tiêu thụ nhanh và khả năng thay thế mạnh.

Khác hoàn toàn với Choi Hyeonjun mà hắn yêu.

Đổi thành trước đây, nếu Jeong Jihoon biến mất suốt mấy tiếng đồng hồ mà không có tin tức gì, Choi Hyeonjun nhất định sẽ gấp đến độ gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm, còn có khả năng vì lo lắng cho hắn mà khóc lên, đôi mắt ướt nhẹp, như khối ruby long lanh đẹp đẽ.

Sau khi xác định Jeong Jihoon ở tiệc xã giao, Choi Hyeonjun sẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự mình nấu một bát canh giải rượu trong veo, ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng tiệc chờ hắn, muốn giúp dạ dày hắn thoải mái chút.

Nhưng hắn đã làm gì?

Hắn đáp lại..

Hắn bảo Choi Hyeonjun phải chú ý hành vi, cư xử phù hợp khéo léo, nên giống như Omega đã thành gia khác, ở nhà, không có chuyện gì thì không nên xuất đầu lộ diện.

Jeong Jihoon không muốn Choi Hyeonjun quá mức đẹp đẽ bị Alpha tham dự tiệc rượu khác dùng ánh mắt tham lam tùy ý đánh giá, cũng không muốn vì say rượu lộ ra mặt không hoàn hảo trước mặt Choi Hyeonjun, nên mới cố ý đả thương cậu…

Làm thương tổn đối phương vốn vô tội.

Choi Hyeonjun kiên trì đưa cơm thêm vài lần, cuối cùng bị Jeong Jihoon lạnh lùng ghét bỏ tới đau thấu tim, không còn như con thỏ nhỏ vô tư ra ngoài tìm chồng nữa.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

Bây giờ Choi Hyeonjun quả thực không quan tâm hắn nữa.

Đừng nói lao tâm khổ tứ nấu canh giải rượu gì đó, ngay cả làm việc xong đến liếc nhìn hắn một cái…cũng không có.

Cũng coi như cầu nhân đắc nhân (*) theo một nghĩa nào đó.

(*) Cầu nhân đắc nhân (求仁得仁): tìm kiếm lòng nhân từ và đạt được lòng nhân từ. (Cre: Hanzii)

Jeong Jihoon sờ một mảnh trơn trượt trong tóc, nhịn đau đứng dậy từ sàn nhà bẩn thỉu, sau đó lảo đảo đứng trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh chậm rãi rửa sạch vết máu đen trên tay.

Mới đi được vài bước, trước mắt từng trận màu đen, choáng váng, buồn nôn, khó thở, tức ngực, suýt nữa hắn đã nôn khan.

Hắn đã uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc, lại mất máu do va đập, hắn thực sự rất mệt, đi được vài bước liền dừng lại. Hơn nữa nếu cứ tùy tiện ra ngoài với bộ dáng này, không chừng ngày mai hắn liền lên trang báo đầu, nghi ngờ mang tội giết người.

Jeong Jihoon uể oải không chịu nổi, gọi điện thoại, bảo thư ký tìm người đưa quần áo mới và thuốc ức chế cho kỳ mẫn cảm tới đây, sau đó lại chán nản trốn trong phòng, tiếp tục chịu đựng sự tra tấn về cả tâm lý và sinh lý.

Đây đều là hắn đáng được nhận.

Có tội thì phải chịu.

Jeong Jihoon không thể kiên trì đến khi thư ký tới, lại lần nữa ngất đi.

Chờ khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã nằm trên một chiếc giường nhỏ, thoải mái và sạch sẽ. Rèm cửa thả xuống, cửa cũng đóng chặt, chỉ có ánh đèn nhẹ nhàng thắp sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro