Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng vàng nhẹ nhu hòa tràn ngập khắp phòng, ấm áp mà yên tĩnh.

Jeong Jihoon một mặt mờ mịt không biết rõ chuyện gì xảy ra cúi đầu, sau đó mới nhận ra bộ quần áo bẩn thỉu dính máu đã được thay ra, đổi thành áo ngủ màu gạo trắng.

Tuy rằng kích cỡ hơi bé, mặc lên người khiến hắn có chút hoảng loạn, nhưng rất ấm, giúp hắn không cảm thấy lạnh vì mất máu quá nhiều.

Tuy nhiên, cho dù là bộ quần áo này hay là căn phòng ngủ này…

Nhìn quen mắt tới nỗi khiến trái tim hắn rầm rầm kinh hoàng một trận.

Bỗng một suy đoán xuất hiện trong đầu hắn.

Nhưng vì thực sự quá mức vô lý, hắn cũng không dám chắc chắn.

Trước khi mất trí nhớ Jeong Jihoon hoàn toàn đại diện cho loại Alpha tùy ý vô cùng phổ biến, làm việc phải gọi là cuồng bá độc đoán, động một chút là cảm thấy Choi Hyeonjun chắc chắn yêu thầm mình, sở dĩ hắn tìm tới cửa cũng là vì mượn bé con áp chế chính mình, mục đích là để câu dẫn cậu, muốn cậu kết hôn với mình hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Mà sau khi lấy lại trí nhớ, tính cách Jeong Jihoon thay đổi 180 độ, như một con đà điểu to xác muốn đuổi theo vợ nhưng lại không dám, mỗi ngày chỉ có thể vùi đầu vào cát vỗ cánh khóc oang oang, ngày ngày phẫn nộ vì sự vô dụng của mình.

Jeong Jihoon kinh hãi chẹp chẹp vài tiếng rồi nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại với dây sạc đặt ngay đầu giường, màn hình sáng lên, nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc.

Hắn cẩn thận duỗi tay ra, nắm chặt điện thoại có chút nóng.

Là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Choi Hyeonjun.

Rất nhiều.

Jeong Jihoon xem lại trình tự thời gian, từ xa đến gần, từ trên xuống dưới chậm rãi lướt xem. Hắn bất giác nín thở, lòng bàn tay vì sốt sắng quá độ mà toát ra lớp mồ hôi mỏng, nhưng lại không dám sờ chăn bông tỏa ra mùi hương Omega thơm ngát.

Dù sao hắn cũng không bằng cái chăn này, lỡ làm bẩn, rất dễ bị Choi Hyeonjun đuổi ra khỏi nhà.

Tin nhắn đầu tiên được gửi đến ba tiếng trước, ngữ khí dữ dằn ——

“Anh đột nhiên bảo tôi đem quần áo cho anh là có ý gì? Rốt cuộc thuốc ức chế là sao? Sao không gọi cho thư ký của anh?”

Vài phút trôi qua, Choi Hyeonjun không gọi điện được lại gửi cho hắn tin nhắn thứ hai, ngữ khí còn kém hơn——

“Jeong Jihoon, mau nghe điện thoại.”

Lại nửa giờ trôi qua, tin nhắn thứ ba liền được gửi tới, giọng điệu nhẹ nhàng——

“Anh đang ở đâu? Đừng chơi trò mất tích nữa.”

Jeong Jihoon đọc nốt tin nhắn còn lại, thực sự vô cùng xấu hổ, vành tai đỏ bừng, chôn đầu thật sâu trong chăn.

Hắn sao lại ngu đến mức trượt tay gọi nhầm người cơ chứ…

Vậy mà lại là gọi cho Choi Hyeonjun…

Hơn nữa còn bị đối phương nhìn thấy trong tình huống chật vật như vậy, còn được đưa về nhà nữa…

Rõ ràng cái chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này phải là hắn làm với Choi Hyeonjun, hiện tại không hiểu sao nhân vật lại đảo lộn hết rồi…

Lần này Choi Hyeonjun chắc chắn thấy hắn còn ngốc hơn, nhìn hắn lại càng thêm không vừa mắt.

Jeong Jihoon thực ủy khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro