Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon rón rén bước vào phòng trẻ em, chuẩn bị gọi Wooje rời giường, đẩy cửa ra lại phát hiện Wooje đã tự mình dọn dẹp xong——

Mái tóc ngắn đen chải chỉnh tề, áo khoác âu phục xanh lam nhỏ phẳng phiu cài huy hiệu trường làm từ kim loại, cổ áo sơmi trắng như tuyết lộ ra ngoài, quần dài màu đen bên dưới cũng thẳng tắp tương tự.

Nhìn qua chính là loại bé ngoan khiến người bớt lo kia.

Giống y đúc với Choi Hyeonjun lúc còn bé.

Thấy Jeong Jihoon tới, Wooje cũng không hề sợ hãi.

Khuôn mặt Wooje nhỏ bằng nắm tay, giương mắt liếc đối phương, lễ phép mà xa lánh mở miệng: “Chào buổi sáng, chú.”

Jeong Jihoon bị câu chú này làm cho trái tim “rắc” một tiếng vỡ thành hai mảnh.

“Chào buổi sáng.” Alpha cũng miễn cưỡng nở nụ cười, quỳ một gối trước mặt Wooje, sau đó giơ tay nâng bàn chân đối phương còn chưa to bằng lòng bàn tay mình, rón rén đi tất cho con trai, “Mẹ cháu bảo chú gọi cháu rời giường, không ngờ Wooje lại ngoan như vậy, không chỉ đúng giờ thức giấc, mà còn thay xong quần áo rồi…”

Lời còn chưa dứt, liền bị Wooje tỉnh táo cắt đứt.

“Chú à, cái này đâu có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Wooje nghiêng đầu nhìn Jeong Jihoon, con ngươi đen láy nhẹ nhàng chớp chớp, ngữ khí nói chuyện trầm ổn đến như người lớn, “Cháu không có cha, mẹ vừa chăm sóc cháu, vừa làm việc nuôi gia đình, cháu đương nhiên phải hiểu chuyện.”

Jeong Jihoon chột dạ ho khan, ngượng ngùng kiên trì nói tiếp: “Chú hiểu rõ cảm nhận của cháu.”

“Chú không hiểu.” Wooje quan sát đôi tất trắng trên chân một hồi, bĩu môi lạch cạch một tiếng nhảy xuống giường, “Tôi ghét nhất những người lớn muốn làm thân với tôi, đừng tưởng rằng đi tất cho tôi thì tôi sẽ thích chú. Tối hôm qua tôi nghe thấy chú bắt nạt mẹ tôi đến phát khóc trong phòng khách, chú là đồ bại hoại!”

Jeong Jihoon còn chưa kịp biện minh cho mình, Wooje liền thở phì phò chạy đi, dáng người mạnh mẽ rất có phong độ của Jeong Jihoon năm đó kéo Choi Hyeonjun chạy xong bài kiểm tra năm mươi mét cũng đạt điểm tối đa.

Jeong Jihoon vừa vui mừng với vóc dáng khí phách nhi tử, một bên lại không nhịn được có chút oan ức.

Bắt nạt?

Chuyện thầm kín giữa vợ chồng sao lại là bắt nạt được?

Nhưng hắn không có cách nào giải thích cho Wooje được, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, bắt đầu đánh giá lại độ hảo cảm của con trai đối với mình.

Nhưng mà mấy dây thần kinh ở đầu, cũng sẽ di truyền đó.

Jeong Jihoon gắp xíu mại cho Wooje, bé con nóng giận làm như không thấy.

Jeong Jihoon rót sữa cho Wooje, bé con vẫn đang tức giận như cũ liền túm lấy ống tay áo Choi Hyeonjun, bi bô đòi cốc sữa đậu nành nóng ấm mới.

Ngay cả sau khi đưa Wooje đến cổng trường học, tên nhóc này cũng chỉ nhón chân lên hôn má Choi Hyeonjun, rồi ngoan ngoãn nhẹ giọng nói với Choi Hyeonjun tối gặp, hoàn toàn coi Alpha đẹp trai cao lớn cầm cặp sách nặng trình trịch cho mình suốt đường là không khí.

Jeong Jihoon: QAQ

Choi Hyeonjun cũng rất mờ mịt, nhìn bóng lưng con mình một lát, quay đầu nhìn Jeong Jihoon: “Anh…chọc thằng bé giận rồi?”

Jeong Jihoon thành thật gật đầu.

Choi Hyeonjun lo âu cau mày: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Jeong Jihoon do dự một chút, lo lắng nếu nói ra sẽ khiến Choi Hyeonjun lúng túng, liền bộc phát kỹ năng diễn xuất mà che đầu, tội nghiệp ngã vào người Omega: “Đầu anh đau quá…muốn nứt ra rồi…”

Choi Hyeonjun bị trọng lượng đột nhiên xuất hiện ép tới sững sờ, vội vã đỡ Jeong Jihoon trở lại xe, nhẹ giọng kêu tài xế chở họ đến bệnh viện gần nhất.

Trong lúc Jeong Jihoon giả bộ suy yếu, đầu chôn trong lòng Choi Hyeonjun cọ cọ một đường, lén lút ngửi mùi sữa thơm ngon ngọt ngào.

Tuy rằng bị con trai chán ghét khiến hắn rất đau lòng.

Thế nhưng được vợ yêu thương thực sự quá tuyệt vời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro