Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng hắn không biết rằng, ngay lúc này, Choi Hyeonjun đang ngủ trong phòng như có điều suy nghĩ, mở mắt ra.

Dù sao cũng là người cậu đã từng thật lòng yêu, yêu đến tôn nghiêm cũng không cần, làm sao có thể không nhận ra pheromone của đối phương?

Choi Hyeonjun một mình trong phòng ngủ che mặt vừa khóc vừa cười, trái tim vất vả lắm mới ấm lên giờ đã hoàn toàn nguội lạnh.

Cậu cảm giác mình đối với Jeong Jihoon mà nói chỉ là một thứ đồ chơi rẻ tiền mà thôi, cao hứng thì nuôi bên cạnh, sủng ái vài năm, đến khi chán thì vứt đi không thương tiếc.

Mà đối phương dùng một thân phận khác đến đùa bỡn cậu, càng khiến Choi Hyeonjun buồn nôn cực độ.

Choi Hyeonjun hít sâu một hơi, phun tào một hồi mới bình tĩnh trở lại, sau đó vờ như bản thân không phát hiện ra bất kỳ điều gì, mỗi ngày đều ngoan ngoãn bên cạnh Jeong Jihoon như trước.

Choi Hyeonjun thoạt nhìn là một Omega nhu thuận, dung mạo tuyệt diễm, mỗi khi nhìn người khác với đôi mắt đen láy mở to ươn ướt dòng lệ long lanh, đều khiến họ liên tưởng tới chú thỏ con vừa mới chào đời.

Bản thân cậu cũng cùng rất giống con thú con, dễ bị bắt nạt tới phát khóc.

Lúc được Jeong Jihoon ôm đi tắm, chỉ cần hắn dùng lực mạnh một chút, đều có thể bị nước mắt như mưa của Choi Hyeonjun dọa đến tay chân luống cuống, cả trái tim cũng triệt để thay đổi.

Chỉ cần đổi sang hình thức sống chung với người mình yêu, không một Alpha nào có xu hướng tình dục bình thường có thể cưỡng lại mị lực của Choi Hyeonjun.

Jeong Jihoon là nhất thời bị quỷ ám mới càng lún sâu vào ý nghĩ vứt bỏ Choi Hyeonjun, giờ hắn hy vọng có thể dựa vào nỗ lực trong cái thân phận khác này đoạt lại vợ yêu về tay mình, càng ngày càng nghe lời Omega hơn.

Nhưng hắn không biết, khoảng thời gian này, Choi Hyeonjun đã lén thu đủ lượng pheromone dự trữ…

Đủ để sinh bé con ra.

Một tuần trước ngày dự sinh, sau khi tan tầm về nhà, Jeong Jihoon ngạc nhiên phát hiện không thấy vợ mình đâu cả. Hắn hốt hoảng tìm kiếm khắp biệt thự, cuối cùng tìm thấy một phong thư bên trong vỏ gối.

Những dòng chữ thanh tú đoan trang hiện ra trước mắt hắn, mỗi nét bút còn lưu lại hương cam quýt ngọt ngào ——

“Anh là người tốt, chỉ tiếc là chúng ta không hợp nhau mà thôi. Tôi không quên được Chihun, cũng không xứng với anh, hi vọng chúng ta… kiếp sau có thể gặp nhau sớm hơn một chút.”

Jeong Jihoon sửng sốt cầm phong thư thật lâu.

Hắn không nói được tư vị trong lòng mình là gì, rốt cuộc nên đố kị chính bản thân mình hay cái bộ vest kia. Jeong Jihoon đỏ mắt phái thuộc hạ đi tìm, dư luận xôn xao huyên náo, hắn hoàn toàn không để ý đến sự nghiệp cùng hình tường mà mình xây dựng suốt bao năm.

Cuối cùng, Jeong Jihoon gần như phát điên tìm thấy một chiếc giày của Choi Hyeonjun tại một con sông nhỏ bẩn thỉu.

Hắn ôm giày quỳ bên bờ sông một đêm, lúc đứng lên có chút choáng váng, lảo đảo một cái, hắn ngã thẳng xuống dòng sông kia.

*

Cùng lúc đó, Choi Hyeonjun đã giải thích cặn kẽ với gia đình mình đang nằm giường ấm nệm êm gặm táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro