Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Hyeonjun mặc tạp dề dâu tây vừa mới bưng súp cá viên tới bên cạnh bàn ăn, còn chưa kịp gọi cha mẹ ra ăn cơm, cửa nhà liền bị ai đó ở bên ngoài dùng sức đạp một cái.

Ngay sau đó là một tiếng rầm thật lớn vang lên.

Choi Hyeonjun bị dọa sợ hết hồn, bát sứ đang bê trong tay thoáng chốc rơi xuống sàn nhà bằng gỗ. May là cậu mặc áo nhung dài che đến chân, mới không bị thương.

Thân thể hai vị lão nhân đã không còn tốt như trước nữa, hơn năm mươi tuổi đã nghễnh ngãng không nghe thấy động tĩnh gì nữa rồi, bảo bảo còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện vẫn đang nằm lăn lộn đùa nghịch trên ghế sa lông, hiếu kỳ nhìn chằm chằm mẹ mình với sắc mặt trắng bệch, sau đó ngơ ngác vẫy vẫy bàn tay ngắn trắng mịn: “Sao mẹ không mở cửa?”

Mắt thấy cửa rung lắc ngày càng mạnh, không kịp ôm bé con trở về phòng, Choi Hyeonjun chỉ đành lấy dũng khí, cầm con dao gọt hoa quả sắc bén trực tiếp tiến về phía cửa.

Cậu rất sợ, nhưng phía sau chính là cha mẹ và con, cậu không thể chạy trốn.

Lúc Jeong Jihoon phá cửa bước vào, liền đối mặt với Choi Hyeonjun như một con chim non sợ hãi. “…” Jeong Jihoon ngây ngốc đứng ở cửa, không hiểu tại sao khi thấy mặt đối phương rồi, tim hắn lại đập nhanh hơn, hai má nóng lên, quả thực như đứa trẻ con miệng còn hôi sữa mới biết yêu.

Choi Hyeonjun nhìn thấy Jeong Jihoon cũng ngẩn người, không khỏi nắm chặt con dao trong tay hơn, thanh âm khẽ run: “Anh… anh sao lại…”

A, được nhìn thấy tôi kích động đến như vậy sao?

Jeong Jihoon hất cằm, biểu tình ba phần xem thường bảy phần khinh bỉ, giọng điệu lười biếng, tận lực bày ra vẻ ngạo mạn: “Tôi thừa nhận cậu có mấy phần nhan sắc, nhưng Beta với Omega xinh đẹp ngoài kia không thiếu, trong số những người tôi đã gặp qua, đại khái cậu chỉ xếp hạng thứ…”

Jeong Jihoon vốn muốn đả kích đối phương một chút, bày ra vẻ “Tôi rất cao quý, cậu tuyệt đối không xứng” của bá đạo tổng tài.

Nhưng hắn nhớ lại yến hội gần đây, một Omega quý tộc trang điểm tỉ mỉ liều mạng quyến rũ hắn, lại nhìn tiểu Beta như hoa sen mới nở trước mặt mình, trắng muốt tinh khôi, đen mặt nuốt lại từ “đệ nhất”.

“Tôi không hề có hứng thú với cậu, tôi chỉ muốn tới đón con trai tôi về nhà mà thôi. Huyết mạch của tôi không nên lưu lạc bên ngoài.” Jeong Jihoon không hứng thú liếc mắt nhìn tiểu bảo bảo trên ghế sofa, tiếp tục cãi sống cãi chết, “Cái loại muốn dựa vào con để kiếm tiền như cậu, tôi thấy nhiều lắm rồi.”

…Thấy nhiều lắm rồi? Có nhiều trẻ con lưu lạc lắm sao?

Hừ, đúng là đồ Alpha rác rưởi.

Chính hắn cũng đã kết hôn rồi, còn có con, hắn còn đến đây dây dưa làm gì? Hơn nữa hắn không hề hối lỗi về những chuyện mình đã làm, mở mồm ra là nói muốn mang bé con đi.

Mình vậy mà lại yêu cái loại cặn bã này…

Thực sự là thời niên thiếu vừa thiếu hiểu biết vừa mù quáng mà.

Choi Hyeonjun cầm dao, mặt không chút thay đổi nói: “Bảo bảo tôi sẽ tự mình nuôi, anh mau cút đi.”

Jeong Jihoon sững sờ, tức giận, còn có chút oan ức: “Cậu bảo tôi cút? Cậu lại dám bảo tôi cút? Lạt mềm buộc chặt thì cũng vừa vừa thôi! Tôi tới tận cửa đón bé con là đã cho cậu mặt mũi rồi! Có tin hay không sau này cậu muốn kết hôn với tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý!”

Choi Hyeonjun cười lạnh: “Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không bao giờ gả cho anh, trừ khi chờ tôi chết rồi anh kết minh hôn với tôi.”

Nghe thấy từ chết này, những mảnh kí ức vỡ vụn trong đầu chợt lóe lên, Jeong Jihoon tái mặt, pheromone vốn đang kiềm chế rất tốt đột nhiên mất khống chế ngập tràn phòng khách: “Cậu không được nói như vậy, cái gì mà chết với không chết hả!”

Alpha luôn nắm trong tay quyền uy hiếp đối với Omega.

Đây là một thứ vốn được điêu khắc trong gen để chi phối quan hệ.

Không có cách nào xóa bỏ, cũng không thể trốn tránh.

Pheromone của Jeong Jihoon bất chợt bạo phát, khiến thân thể Choi Hyeonjun chấn động, viền mắt nhanh chóng ẩm ướt.

Mấy năm qua cậu vẫn luôn dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình, cậu khó chịu cắn chặt hàm răng, con dao gọt hoa quả trong tay được nới lỏng, keng một tiếng rơi xuống đất.

“Anh…” Choi Hyeonjun thở hổn hển ngước mắt, chống tay lên tường đỡ lấy cơ thể, sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi trong đôi mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại làn nước óng ánh mơ hồ, “Cút cho tôi…”

Kèm theo sự hờn dỗi bên trong chữ “Cút” là một mùi hương ngọt ngào mà nhẹ nhàng đáng yêu tản ra từ sau gáy Choi Hyeonjun, giống như móng vuốt của một chú mèo nhỏ xù lông, cào vào trái tim Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon khịt mũi, sắc mặt trầm xuống ——

Tên Beta này thế mà lại dùng pheromone của Omega câu dẫn hắn! Phía sau còn có bé con đó!

Quả thực là đồ không biết xấu hổ!

Nhưng…

Chẳng lẽ lại để tên đó đạt được ý đồ sao?

Tự xưng là một Jeong Jihoon A lạnh lùng vô tình bá đạo còn cool đột nhiên lâm vào xoắn xuýt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro