Public

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Roạt"
Tiếng kéo màn của Beomgyu, chẳng thể hiểu nổi khi thường ngày giờ này thì anh còn ngủ khò khò thế mà nay lại dậy sớm được như thế, phải chăng là háo hức để được đi gặp tình yêu của mình? Anh mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ của Taehyun vào hôm qua, thật khiến người ta phát cuồng mà. Thật may, anh lại là người sở hữu những thứ đó, chỉ có thể là của Beomgyu mà thôi~

Ngân nga giai điệu chào buổi sáng, anh chỉnh trang lại quần áo, kết thúc bằng mùi hương thanh mát dịu nhẹ. 
-Xong! Giờ đi đón bé iu nào! Anh cười tươi khi nghĩ đến cậu.
"Ting" Tiếng tin nhắn điện thoại khiến Taehyun chợt tỉnh giấc.
-Bé dậy chưa! And đến đón bé nha, rồi hai ta cùng đi ăn sáng nè! Đọc đến đây cậu tỉnh liền, hóa ra là quên đặt báo thức mất tiêu "Aiss, làm sao đây" Cậu vò đầu bức tóc, :
-Anh cứ đi thong thả thôi nhé, chậm luôn cũng được! Nhắn xong là cậu vứt cái điên thoại lên giường, phóng vào nhà tắm luôn. Sau khi thấy dòng tin đó, anh cũng biết là cậu đã ngủ quên mất rồi. Thế thôi, thuận theo ý của em, Beomgyu lôi chiếc xe đạp lâu rồi anh không đụng tới mà leo lên chạy.
Taehyun khoác vội chiếc áo hoodie đen, chạy vội xuống lầu:
-Bác ơi, hôm nay con đi ăn sáng với bạn(trai) nha! Vội tạm biệt bác, lại xỏ nhanh đôi giày Nike vào, vừa mở cửa cậu đã vấp phải cái dây giày chưa buộc.
-Hello Beom, A! Taehyun té xuống bậc thang ở cửa. Anh thấy vậy liền chạy lại đỡ cậu đứng lên, trách:
-Em có bị sao không đó? Việc gì mà phải gấp đến té thế này? Anh cúi xuống thắt lại dây giày cho cậu, miệng cứ trách yêu em
- Hì hì, tại em không muốn anh đợi lâu với lại em cũng.. nhớ anh! Taehyun cười cười, nói có chút ngượng, tay cậu khẽ xoa đầu anh người iu dễ thương này
- Em dính người thế! Beomgyu ngẩng đầu lên, hôn vào lòng bàn tay của cậu. Taehyun có chút giật mình, nhưng không rụt tay lại.
Anh nắm tay cậu dẫn đến trước chiếc xe đạp của mình,:
-Anh biết lái xe đạp luôn... Taehyun nói nhỏ trong lòng vì tự cảm thấy xấu hổ khi mình cấp 3 rồi mà hong biết chạy xe đạp
-Vậy là Taehion không biết chạy xe đạp hả, dễ thương ghê! Beomgyu nghe thấy được nên thản nhiên đáp.
-Hừm, em ngầu hơn anh nhá! Taehyun giả bộ tức giận, Beomgyu chỉ cười cười bế em lên yên sau.
-Ya! Anh nghĩ em là em bé hả? Taehyun có chút tức giận khi được anh bế lên.
-Em bé của anh, để anh chở đi ăn sáng nheee! Beomgyu dùng giọng điệu dỗ dành
-Plè! Taehyun nghe xong liền bật cười.
Anh chở cậu băng qua các dãy nhà, vì ngại nên Taehyun chẳng dám ôm anh đâu, Beomgyu kéo tay cậu lên eo mình, nói:
-Không ôm là anh bốc đầu đấy nhé! Anh đe dọa thế thì cậu sợ thật, liền ôm chặt, áp cả chiếc má bánh bao lên lưng anh luôn. Beomgyu khoái quá chời, nên cười khúc khích, cảm thấy Taehyun quá đỗi đáng yêu.
Anh cùng cậu vào cửa hàng tiện lợi để nhăm nhăm bánh sandwich với sữa dâu để lấp đầy chiếc bụng đói này. Tiện thể hai người trò chuyện để hiểu về nhau hơn:
-Anh kén ăn thế á! Vừa không ăn được hải sản với cà chua nữa. Taehyun ngạc nhiên, rồi cười tinh nghịch nói tiếp:
-Vậy mai mốt em sẽ nấu cho anh toàn là những món đó không thôi!
-Thế là Taehyun muốn được nấu cho ăn mỗi ngày à? Beomgyu cười tươi rói, nhận ra ý qua câu nói đó.
- Hong! Hong muốn nữa! Cậu nhận ra mình bị gậy ông đập lưng ông, liền thẹn quá hóa giận mà nói lên.
-Được thôi! Em không muốn nấu thì anh nấu cho bé ăn nha~ Beomgyu vừa nói vừa lấy khăn giấy lau miệng cho Taehyun."Ngại vaiz", cậu đỏ mặt cúi xuống ăn cho lẹ rồi đi học.

Beomgyu tung tung đạp xe đến trường. Đến bãi giữ xe, anh nhanh chóng bế cậu xuống trước những con mắt của mọi người.
-Anh làm cái gì vậy? Bỏ em ra đi, mọi người nhìn kìa! Taehyun hốt hoảng trước hành động này của anh, đánh vào tay của Beomgyu. 
"Mọi người nhìn thì sao chứ? Em ấy là không thích khi công khai đang hẹn hò với mình à". Beomgyu khó chịu suy nghĩ, rồi thuận tay kéo em vào mà hôn sâu để trút giận. Taehyun chẳng chống cự được nên đành nương theo. Quần chúng hóng hớt đều ồ lên một tiếng, rồi bắt đầu bàn tán, xì xầm. Cậu gấp rút vỗ vào lòng ngực của anh ra dấu, anh tiếc nuối buông ra, giữa hai người có một sợi chỉ bạc lấp lánh. Taehyun mất sức nên dựa hẳn người vào Beomgyu, ngước lên nhìn anh với đôi mắt khó hiểu
-Công khai đánh dấu chủ quyền! Beomgyu nhướn mày, đan xem ngón tay lại với cậu, cười với vẻ tự mãn "wao, ánh mắt của anh ấy làm mình bị chìm đắm trong tình yêu mất thôi", mặt cậu hiện giờ đỏ như trái dâu tây luôn rồi, nên kéo anh chuồn lẹ. 

Mười cặp mắt dán vào hai con người kia
Huening Kai kéo thằng bạn thân của mình qua một bên mà hỏi chuyện:
-Ê! Sao cậu dính bẫy của Beomgyu lẹ vậy, anh ta bỏ bùa cậu hả, hay là.
-Nào nào tớ với anh í yêu nhau mà, tớ thích Beomgyu! Taehyun nhanh chóng ngắt lời Kai
-Hứ, nói tự tin thế thôi, rồi sẽ có ngày cậu khóc lóc vì hắn cho mà xem! Kai ra vẻ cảnh báo về sự nghi ngờ của mình dành cho Beomgyu
- Đến lúc ấy tớ sẽ lao vào người cậu mà khóc thôi! Taehyun mỉm cười
- Cười cái đầu cậu ấy, đến lúc đó tớ sẽ bỏ mặc cậu luôn! Huening Kai tức giận nói tiếp
- Thôi mà... Taehyun làm nũng với cậu bạn thân nè.
(Bên kia)
- Ya! Anh mày đã nói là đừng có mà dụ dỗ thằng nhỏ rồi mà! Yeonjun bất bình lên tiếng
- Nhưng mà tao lỡ yêu em ấy mất rồi. Anh thản nhiên đáp
- Mày lỡ yêu cả chục em rồi Beomgyu à! Soobin chán nản nói
- Nhưng mà lần này là thật lòng mà, em ấy khiến tao muốn thay đổi, muốn được bảo vệ và yêu thương. Taehyun là một món quà mà ông trời đã ban cho tao, Beomgyu đây ngu gì mà để vuột mất được.
-Nghe thật lòng phết! Sunghoon nhận xét sau khi nghe những lời bày tỏ của thằng bạn
Nói chung là cả bọn nhìn anh với ánh mắt bán tín bán nghi
(Tan học gòi nè)
Chuông reo một cái là Beomgyu chạy vèo qua lớp của Taehyun liền, thấy anh thì cậu hăm hở chạy ra mà không đợi Huening Kai luôn
Haizz, đúng là đồ có bồ bỏ bạn, buồn ghê, chắc phải về chơi với mấy em molang thôi :( Kai thầm trách.
Công khai trong buổi sáng nên bây giờ khi hai người nắm tay nhau trên hành lang ai cũng nhìn. Ewww cách hai người họ nhìn nhau soft xỉu, cùng cười tươi ơi là tươi, có vẻ cả hai đều là một tia nắng sưởi ấm cho hai trái tim cô đơn kia.
Anh cùng cậu lướt trên con đường về nhà, có vẻ ông trời đang nấu cơm nên bầu trời mới nhiều sắc cam như vậy. Bỗng anh khựng lại, nhảy xuống xe trong sự ngơ ngác của Taehyun:
-Nào em trèo lên đây ngồi đi! Beomgyu kêu cậu lên ngồi yên trước
-Nhưng mà em đâu biết lái đâu! Taehyun tưởng anh quên nên nhắc lại cho anh nhớ
-Thì bây giờ anh tập cho em nè, cấp 3 mà hong biết chạy xe đạp là quê lắm á nha. Beomgyu giở trò trêu chọc
-Hứ! Thì giờ Taehyun tập cũng có thua ai đâu. Taehyun nói
Beomgyu cười khúc khích,
-Được rồi, em cứ đạp đi, anh giữ đằng sau cho
Taehyun chậm rãi đạp, tay lái cậu không vững nên chạy xiêu vẹo tùm lum không có anh giữ chắc cậu té từ nãy giờ rồi. 
-Beomgyu à anh nhớ giữ cho chặt đấy nhé! Taehyun sợ hãi căn dặn
- Em cứ tự tin đạp đi, anh luôn ở phía sau bé mà. Beomgyu an ủi cậu
Thấy em đạp cũng ổn nên anh đành buông tay ra luôn, Taehyun thì cứ chạy còn Beomgyu cười la lên:
-Taehyun à, em biết chạy xe đạp rồi này! Nghe tiếng anh nói, cậu mới biết anh đã buông tay từ lâu. Bỗng Beomgyu chạy lại nhảy phổng lên phía sau, hành động bất ngờ ấy khiến người mới biết chạy xe đạp như Taehyun mất thăng bằng mà ngã luôn.
-Aaa, Beomgyu anh làm cái gì ZẠY? Taehyun la lên trước khi cả hai cùng ngã nhào xuống đất. Theo phản xạ, anh liền ôm chặt cậu mà tiếp đất, cậu mở mắt ra thì thấy mình đã ở trong vòng tay của anh mất rồi. Beomgyu nhanh chóng giữ em ngồi dạy, kiểm tra xem cậu có bị làm sao không.
-May ghê! Taehyun không có bị làm sao hết. Anh vừa nói vừa xoay qua xoay lại cậu để kiểm tra, thuận tiện phủi một chút bụi trên người.
-May cái đầu anh, 18 tuổi đầu rồi còn chơi ngốc như thế chứ!? Tay anh bị trày xước hết rồi này, lại còn đỡ cho em nữa cơ. Taehyun quát thẳng vào mặt anh, khiến Beomgyu có chút rén.
-Anh xin lỗi... Beomgyu nói thầm trong miệng, cậu nhìn anh với vẻ mặt tức giận.
Thế là một người dắt xe một người đi kế bên nói xin lỗi, với kĩ năng của Taehyun thì cậu chẳng thể chở nổi thêm một người đâu, bèn dắt xe đi bộ với anh,
-Em nên cướp luôn cái xe đạp của anh rồi chạy vèo về nhà luôn! Taehyun nói với Beomgyu kế bên
-Em ác độc thật, hông biết chăm sóc cho người bị thương gì hết! Beomgyu giả bộ tội nghiệp nói
-Tại ai mà anh bị vậy, nói coi. Taehyun hỏi ngược lại anh
Beomgyu cứng họng nên thầm lặng lẽo đẽo theo Taehyun.

Dạo này sốp bị lười=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro