Chương 10: Thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Mẫn Hanh còn nằm trên giường hồi tưởng dư vị một hồi lâu.

Lúc Đông Hách quấn riết lấy hắn thật sự vừa đáng yêu vừa mê người, khiến người ta hận không thể nuốt cả xương y vào bụng.

Đông Hách không chỉ có dáng vẻ mê người, còn có giọng gọi giường rất hay. Nào là "Ca ca", "Chồng ơi", suýt chút nữa bảy hồn sáu phách của Mẫn Hanh quy thiên hết ráo.

Mẫn Hanh hận không thể chết trên người y.

Mẫn Hanh từng nếm qua không ít cực phẩm, nhưng chưa có ai mê người như thế, quả thật như một tiểu yêu tinh.

Mẫn Hanh muốn ôm tiểu yêu tinh vào lồng ngực để hôn hôn ôm ôm xoa xoa lại vuốt ve an ủi một phen, tiếp tục cuộc yêu nóng bỏng hôm qua.

Kết quả tay hắn chụp vào khoảng không.

Thật tiếc nuối.

Trên giường vẫn còn lưu lại khí tức của Đông Hách, có mùi thơm nhè nhẹ, Mẫn Hanh si mê hít một hơi rồi mới rút điện thoại từ túi quần ra.

Chín giờ mười lăm phút.

Không ngờ hắn lại ngủ muộn đến thế.

Quần áo bừa bộn khắp mặt đất tối hôm qua đã được xếp gọn ghẽ đặt lên ghế, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, không để lại dấu vết kịch liệt đêm qua.

Mẫn Hanh mặc quần lót vào rồi đi ra ngoài. Hắn đi một vòng quanh căn nhà, ấy thế mà vẫn không thấy thầy Lýmê người đâu.

Trên bàn có để bữa sáng, gồm bánh mì nướng, trứng gà, sữa bò, khá là tốn tâm tư.

Mẫn Hanh cảm thấy tối qua mình thật là thất bại, Đông Hách còn có thể dậy sớm, còn làm cả bữa sáng.

Mà chính mình lại nằm trên giường không động đậy...

Mặt Mẫn Hanh tối sầm, không thể nhớ lại nữa, thật mất thể diện!

Có điều nghĩ đây là bữa sáng mà Đông Hách làm, trong lòng Mẫn Hanh lại rạo rực. Hắn ăn rất vui vẻ, uống cạn sữa không còn một giọt.

Mẫn Hanh móc di động từ túi quần ra muốn gọi điện thoại cho Đông Hách, nhưng lúc mở danh bạ ra lại có hơi chột dạ. Dù sao tối hôm qua cũng là say rượu mất lý trí, mà Đông Hách muốn có một người để nói chuyện yêu đương...

Nhỡ mà thầy Lýmuốn mình phụ trách, muốn nói chuyện yêu đương với mình thì làm sao giờ?

Mẫn Hanh ăn sáng xong. Từ trước đến giờ mình cứ nhếch nhác, nhưng nghĩ đến bệnh thích sạch sẽ của Đông Hách, hắn bèn rửa bát, còn thu dọn phòng. Đến lúc hắn cảm thấy Đông Hách có lẽ sẽ không thấy mình lôi thôi nữa thì mới đến công ty.

Mẫn Hanh nghĩ tới rất nhiều tình cảnh khi mình và Đông Hách gặp lại... Hắn muốn duy trì thiết lập hoa hoa công tử, không đươc vỡ—-

Thầy Quý, tối hôm qua tôi không ép em, là em chủ động quấn quýt lấy tôi,

Hoặc là—-

Thầy Quý, tối hôm qua em có hài lòng không?

Kết quả, sáng nay Mẫn Hanh vẫn không gặp được Đông Hách, lời kịch mà hắn ấp ủ cũng không phát huy tác dụng. Hắn đến phòng luyện tập mấy lần cũng không nhìn thấy Đông Hách, chỉ hỏi bóng gió được rằng đúng là thầy Lý có đến công ty.

Đến giờ ăn trưa, Mẫn Hanh nhìn một phát là thấy được Đông Hách đang đứng xếp hàng trong dòng người, bèn lập tức đến bên hàng của y.

Cách còn ba, bốn người, Mẫn Hanh nhìn chằm chằm Đông Hách.

Đông Hách mặc một chiếc áo sơ mi có cổ, thế nhưng vẫn không thể che giấu đươc dấu vết trên cổ y. Da của y rất mịn nên vết đỏ kia vô cùng dễ thấy, chọc cho ánh mắt của những người khác không ngừng rơi trên cổ mình.

Thầy Lý thật là đẹp, chỉ cần một bóng lưng thôi cũng vô cùng mê người. Có điều vòng eo thon kia mềm mại cỡ nào, e rằng ở đây chỉ có mỗi mình hắn biết.

Mẫn Hanh có chút đắc ý mơ hồ.

Chờ đến khi hắn hồi thần bèn sợ hãi cả kinh. Cái này có gì đắc ý chứ, chỉ bởi vì mình được làm bạn tình một đêm với Đông Hách à?

Trong đầu Mẫn Hanh cố thể nói là vô cùng đặc sắc.

Đến khi Đông Hách lấy đồ ăn xong quay lại, Mẫn Hanh vội vã dời mắt.

Chờ đến khi Đông Hách đi qua người mình, thân thể Mẫn Hanh căng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, còn kéo kéo cà vạt mình. Dáng vẻ hắn vốn cực kỳ anh tuấn, làm động tác này rất gợi cảm.

Thế nhưng Đông Hách lại đi thẳng qua người hắn.

Mẫn Hanh: "...."

Cảm giác tồn tại của hắn thấp vạy à? Hay là sau khi ngủ qua, mị lực của mình đã giảm xuống?

"Thầy Quý." Mẫn Hanh kêu lên.

Đông Hách ngẩng đầu nhìn hắn. Sắc mặt của y vẫn như thường, không có trách móc mà cũng chẳng hề oan ức chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn chờ hắn.

Ngược lại Mẫn Hanh có phần không biết nên phản ứng thế nào.

Bầu không khí nhất thời có hơi lúng túng.

"Lý tổng." Đông Hách vẫn chào hỏi như thường ngày rồi đi..

Đông Hách, đây là đang giận ư?

Mẫn Hanh phân tích phản ứng của y.

Buổi sáng không nói tiếng nào đã đi, thấy hắn cũng chỉ duy trì lễ phép. Dù là bạn tình đi chăng nữa thì chắc chắn vừa ngủ với nhau xong cảm giác sẽ phải không giống nhau.

Nhất định thầy Lý đã giận rồi.

Đông Hách ngồi một chỗ với Vương Minh.

Không biết có phải ảo giác của Vương Minh hay không mà y luôn cảm thấy hôm nay thầy Lýmặt mày hồng hào, như đang rất thoải mái

"Thầy Quý, hôm qua Lý tổng không bắt nạt anh chứ?" Vương Minh hỏi.

Lúc nói câu này tuyệt đối y không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy Cổ tổng sẽ nhắm vào Đông Hách.

Ở trong mắt Vương Minh, thầy Lý đơn thuần đáng yêu như một chú cừu non, rất khiến người ta yêu thích. Cũng chỉ vì đến gần Khúc Tuấn một chút mà Lý tổng khắp nơi nhắm vào y, chẳng hề thương xót.

Đông Hách suy nghĩ một chút. Hôm qua tuy rằng y uống say, nhưng có một số việc vẫn còn có chút ấn tượng. Không giống như Mẫn Hanh bắt nạt y, mà giống như chính y bắt nạt Mẫn Hanh.

"Không có." Đông Hách nói.

Vương Minh còn có điều muốn nói.

"Trợ lý Vương, thầy Thái gọi cậu qua bên đó ăn cơm, anh ta có chuyện muốn nói với cậu." Mẫn Hanh đứng trước bọn họ, nói với Vương Minh.

Thầy Thái chính là thầy dạy thanh nhạc của nhóm kia.

Vương Minh luôn cảm thấy ánh mắt thầy Thái nhìn mình rất âm trầm, còn luôn thích khinh bỉ mình.

Vương Minh không thích anh ta, nhưng mà thầy Thái đã gọi. Liên quan đến chuyện công việc, y không thể đặt tình cảm riêng tư vào.

Vương Minh bưng đĩa đồ ăn đến trong góc, ngồi đối diện Thái An Yến.

Thái An Yến chỉ liếc nhìn y một cái rồi tiếp tục ăn cơm,

Vương Minh nhìn cái vẻ này của anh ta lại tức giận: "Thầy Thái, Lý tổng nói anh có chuyện muốn nói với tôi, thế thì nói đi."

Thái An Yến nở một nụ cười.

"Lão Thái, nụ cười kia của anh là cười nhạo à?" Vương Minh trừng mắt nhìn anh ta.

Thái An Yến: "Không ngờ cậu lại nghe được."

Khinh bỉ đừng có thể hiện rõ đến vậy!

Vương Minh chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, nhìn dáng vẻ ngứa đòn của Thái An Yến lại càng thêm tức giận. Dưới cơn tức giận, y liền gắp hết thịt trong bát của Thái An Yến về phía mình, ăn sạch.

Thái An Yến bỏ đũa xuống, lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn y.

Vương Minh: .... Y chỉ ăn một miếng thịt, sao Thái An Yến lại có vẻ muốn giết mình vậy?

"Miếng thịt kia tôi vừa cắn qua một cái, Loại hành vi này, có một thuật ngữ gọi là — Hôn môi gián tiếp."

"Phì phì phì!"

Bên này, Mẫn Hanh và Đông Hách ngồi đối mặt nhau.

Mẫn Hanh len lén nhìn Đông Hách: "Thầy Quý, em không có lời gì muốn nói sao?"

Đông Hách ngẩng đầu nhìn hắn: "Nói cái gì?"

"Thầy Quý, em giận rồi hả?" Mẫn Hanh nói.

Đối với thái độ lãnh đạm của Đông Hách, Mẫn Hanh chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân.

Chuyện tối qua mặc dù là Đông Hách chủ động, nhưng mà y đã uống say, mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

"Tại sao phải giận?" Đông Hách tiếp tục hỏi.

Quả nhiên là giận rồi.

Mẫn Hanh nhìn mặt y và vết đỏ trên cổ, lời nói đã nghĩ kỹ vẫn không thể thốt lên được. Hắn chỉ đành nói: "Xin lỗi."

Rốt cuộc Đông Hách hình như mới phản ứng lại được hắn đang nói cái gì: "Anh nói chuyện tối qua à? Say rượu mất trí thôi, anh xin lỗi làm gì chứ? Lý tổng, chuyện này cũng không vi phạm quy tắc của anh."

Nhìn dáng vẻ không để ý của Đông Hách, Mẫn Hanh chỉ cảm thấy nghẹn một hơi trong cổ, không lên được, xuống cũng chẳng xong. Tình huống này còn không bằng Đông Hách tức giận.

Trong lòng Mẫn Hanh lại sinh ra một ý nghĩ kỳ quái, Đông Hách cứ như một tên phụ tình, ngủ xong thì vứt sang một bên. Tối hôm qua còn gọi hắn là "Chồng ơi" "Chồng à", hôm nay lại trưng ra thái độ lãnh đạm.

Mẫn Hanh buồn bực suốt một bữa trưa.

Hắn cầm điện thoại mở weixin ra, nhìn chằm chằm avatar của Đông Hách một hồi lâu, sau đó rốt cuộc không nhịn được mà gửi một tin nhắn.

"Thầy Quý, biểu hiện tối qua của tôi thế nào?"

Bên kia cũng không reply ngay lập tức.

Lẽ nào biểu hiện của mình chưa đủ tốt, thế nên Đông Hách mới lãnh đạm như thế?

Chính mình vốn không như vậy. Mẫn Hanh thường tập thể hình, vóc người đẹp lại dai sức. Trong lịch sử của hắn, đều là hắn làm cho những tiểu 0 kia dục tiên dục tử, lúc ở nước ngoài còn có danh hiệu tiểu pháo vương châu Á.

Chỉ vì nhiệt tình, thân hình, âm thanh – mấy tầng công kích này của Đông Hách, hắn mới thất thế đến vậy.

Di động của Mẫn Hanh vẫn yên lặng, lúc hắn muốn đi lên lầu tự hỏi vấn đề này, weixin rốt cuộc cũng có trả lời.

"Cũng được."

Mẫn Hanh nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, luôn cảm thấy mình nhìn ra được cảm giác miễn cưỡng.

Mẫn Hanh càng thêm buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro