Chương 30: Theo tôi về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Mẫn Hanh tốn hơn một tháng mới khắc xong tượng con khỉ nhỏ. Hai con khỉ bé con ôm nhau được khắc cực kỳ tinh xảo, nhìn kỹ gần như có thể thấy được vẻ mặt của chúng nó, một cười hài lòng, một cười nội liễm, trông rất sống động.

Lý Đông Hách ngồi trên sô pha, Lý Mẫn Hanh quỳ một gối trước mặt y rồi đưa con khỉ lên.

Lý Đông Hách cầm lấy nhìn chăm chú một hồi lâu, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Xấu chết đi được!" Nói đoạn y làm bộ muốn vứt, tim Lý Mẫn Hanh như muốn nhảy khỏi cổ họng.

Lý Đông Hách lại thu tay về.

Lý Mẫn Hanh nhìn y không chớp mắt.

Lý Đông Hách đặt món đồ kia vào lòng bàn tay rồi đưa cho Lý Mẫn Hanh.

Hay là trả lại cho mình nhỉ? Tim Lý Mẫn Hanh lại nảy lên.

"Đeo giúp tôi." Lý Đông Hách nói.

Lý Mẫn Hanh lại vui vẻ trở lại, vội vàng đứng lên giúp y đeo vào.

Cổ Lý Đông Hách rất đẹp, xương quai xanh cũng đẹp, đeo gì cũng dễ nhìn hết. Lý Mẫn Hanh lại gần hôn hôn cổ y liền bị đẩy ra. Hắn giơ hai tay ra đằng trước, vô cùng đáng thương nói: "Bảo bối, em xem tay anh nè."

Tay Lý Mẫn Hanh rất lớn, khớp xương rõ ràng. Nhưng trên đó đều là vết chai, bàn tay ấm áp vô cùng.

Dáng vẻ đáng thương nũng nịu cầu xoa xoa này của Lý Mẫn Hanh cực kỳ giống một con chó cỡ lớn.

Lý Đông Hách cầm lấy tay hắn liếm một hồi trên đó.

Grào.

Lý Mẫn Hanh trực tiếp ôm siết y vào ngực.

Không phải là Lý Đông Hách không thích cặp khỉ này, trái lại còn vô cùng thích. Có một hôm Lý Mẫn Hanh tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy Lý Đông Hách đang cầm cặp khỉ đó vuốt ve, vẻ mặt dịu dàng cực kỳ.

Lý Mẫn Hanh chăm chú nhìn, đột nhiên quay sang dựa vào tường.

Hắn không khỏi nghĩ, một Lý Đông Hách như thế này thật sự muốn mệnh mà. Y đều hấp dẫn người lúc lơ đãng, mà tình cảm của mình đối với y cũng đã từ hứng thú chuyển thành yêu thích, hơn nữa yêu thích càng ngày càng sâu đậm.

Hắn đã từng thích qua rất nhiều người, thế nhưng ngày tháng dần qua yêu thương kia cũng dần phai nhạt. Hắn luôn có thể tìm ra những tật xấu từ trên những người đó, càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành không thích.

Thế nhưng trên người Lý Đông Hách, điều này hoàn toàn không thể thực hiện được.

Vừa nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày sự cao quý lãnh diễm của y, dịu dàng và kiêu ngạo của y sẽ trao toàn bộ cho một người khác, Lý Mẫn Hanh liền rầu rĩ khó chịu.

Lý Mẫn Hanh như một con cá mắc cạn, há miệng cố hô hấp.

Hắn cố ý đi học nấu ăn, vừa nghĩ đến mỗi ngày thầy Lý bị mình chịch đến mềm oặt nằm một đống, vậy mà còn phải đi nấu cơm, lòng hắn liền hổ thẹn.

Cuối cùng hắn cũng học được cách dùng lò vi sóng và bếp ga, nấu được mấy món nên hình nên dạng, Lý Đông Hách liền nằm chờ trên giường.

Giang Ly lại gửi một tấm ảnh đến cho y, trong hình cậu thiếu niên mặc quần áo trắng, ôm một quả bóng rổ trong ngực, trán đẫm mồ hôi khiến tóc đen dính sát vào gáy, trong đôi mắt đẹp dẽ lóe sáng, khí tức thanh xuân gần như phả vào mặt.

"Ngầu không?" Giang Ly hỏi.

"Ngầu." Lý Đông Hách nói.

Bên kia ngừng một chút, sau đó mới gửi lại một tin nhắn: "Vê lờ! Chú già, không phải chú bị cái gì bám vào người đấy chớ!!! Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận tiểu gia ngầu rồi!"

Sau cái ngày Giang Ly add wechat của y, gần như mỗi ngày cậu ta đều gửi đến một bức ảnh của mình để chứng minh mị lực bản thân.

Mỗi lần Lý Đông Hách đều sẽ độc miệng trả lời, Giang Ly thì vẫn càng gặp khó khăn càng dũng cảm.

Lý Mẫn Hanh hết bận, hắn cởi tạp dề đi đến nhìn di động của Lý Đông Hách. Hắn vừa nhìn là biết là cái tên tiểu tiện nhân kia. Tiểu tiện nhân mỗi ngày đều đúng giờ nhắn tin, nếu không biết hai tiểu 0 bên nhau không có hạnh phúc, hắn đã cho rằng tiểu tiện nhân này đang theo đuổi thầy Quý.

"Bảo bối, sao em vẫn nhắn tin với cậu ta thế?"

Lý Đông Hách lườm hắn một cái: "Tôi đang muốn đề phòng cậu ta cướp người đàn ông của mình đó."

Lý Mẫn Hanh nhớ đến lịch sử đen của mình, có chút chột dạ, lại có hơi ngọt ngào.

Lý Mẫn Hanh nói: "Bảo bối, không ai có thể cướp anh đi cả, chỉ cần em vẫn còn muốn anh thì anh sẽ không đi."

Lý Đông Hách: "Vậy tôi không cần thì anh sẽ đi à?"

Lý Mẫn Hanh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, hồi lâu sau mới cọ cọ đầu vào người y nói: "Bảo bối, em đừng bỏ anh nhé, được không?"

Hắn bế Lý Đông Hách ra khỏi chăn. Lý Đông Hách lấy một chiếc sơ mi mặc vào chỉ che được mông rồi đến phòng vệ sinh đánh răng. Mông Lý Đông Hách rất vểnh, sờ rất đã, Lý Mẫn Hanh nghĩ rồi bước tới nắn nắn.

Lần này tay Lý Mẫn Hanh dính luôn trên mông Lý Đông Hách, gỡ mãi không ra. Mãi đến tận khi Lý Đông Hách đánh răng xong mới thò tay vỗ đánh bép một cái, gỡ ra.

Lý Đông Hách ngồi trước bàn ăn, cơm đã được dọn sẵn. Lý Mẫn Hanh tràn ngập mong chờ mà nhìn y.

Lý Đông Hách thử tất cả các món một lần, chỉ có ớt xào thịt là gắp hai đũa.

Đây là món Lý Mẫn Hanh đắc ý nhất, thấy Lý Đông Hách ăn vui vẻ như vậy, chứng tỏ hương vị không tệ. Lý Mẫn Hanh gắp một đũa lớn bỏ vào miệng, kết quả trên mặt vô cùng đặc sắc.

Lý Đông Hách nhìn vẻ mặt bị sét đánh của hắn bèn buông đũa xuống, vào bếp súc miệng. Lúc y trở lại thì Lý Mẫn Hanh đã gọi đồ ăn ngoài.

"Tiểu bại hoại, diễn xuất lúc nãy của em là muốn để anh ăn một miếng thứ đó à?" Lý Mẫn Hanh bày ra vẻ buồn bực, kỳ thật hắn cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của Lý Đông Hách đáng yêu cực kỳ.

Lý Đông Hách lộ ra một nụ cười xấu xa.

Buổi tối hai người đi xem phim. Lý Mẫn Hanh cố ý chọn một bộ phim văn nghệ, quả nhiên mặc dù đang là giờ hoàng kim, trong rạp chiếu phim vẫn vắng hoe.

Lý Mẫn Hanh chọn hàng ghế cuối cùng.

Lý Đông Hách ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng lên màn hình.

Trong lòng Lý Mẫn Hanh lộp bộp một tiếng, đột nhiên nghĩ đến thân thể bối cảnh của Lý Đông Hách. Thầy Lý sẽ không thích kiểu phim này chứ?

Chờ qua một lúc thấy Lý Đông Hách vẫn đang mở to mắt ngẩn người, Lý Mẫn Hanh liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nâng thanh chắn giữa hai người lên, sau đó bế Lý Đông Hách ngồi lên đùi mình, nâng cằm y hôn xuống.

Hai người ngồi ở ghế cuối rạp chiếu phim lặng lẽ hôn nhau, màu phim thiên về trắng đen, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu trên người họ mang theo một loại kích thích bí ẩn. Lý Mẫn Hanh nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ tràn ra khỏi họng của Lý Đông Hách vào miệng. Lý Đông Hách mềm thành một bãi nước trong lòng hắn.

Một bộ phim chưa đầy hai tiếng, hai người họ đã làm được rất nhiều chuyện có ý nghĩa.

Ra đến sảnh rạp phim, Lý Mẫn Hanh cảm thấy có một ánh mắt vẫn rơi trên người mình, hình như là người cũng xem phim này, chỉ là người đó ngồi ở hàng đầu.

"Bảo bối, cái bà kia hình như xem trọng anh rồi." Lý Mẫn Hanh kéo kéo tay áo Lý Đông Hách nói.

Lý Đông Hách: "..."

Đúng là Lý Mẫn Hanh rất đẹp trai, thế nhưng nói như vậy cũng quá vô sỉ.

Lý Đông Hách quay đầu bèn nhìn thấy bà cô liên tục nhìn chằm chằm vào hai người. Y sửng sốt một chút rồi nhanh chóng lộ ra một nụ cười: "Dì Lý, chú Vương ạ."

Dì Lý cười nói: "Tôi đã bảo là Tiểu Đông mà, cái ông già chết tiệt này vẫn không tin."

Dì Lý nói chuyện với Lý Đông Hách, thế nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Lý Mẫn Hanh.

Hai người hàn huyên vài câu rồi tạm biệt nhau.

Bộ phim này không hấp dẫn người trẻ tuổi, chỉ hấp dẫn được những người lớn tuổi hoài cựu.

Lý Mẫn Hanh hỏi Lý Đông Hách: "Dì Lý này là..."

"Là đồng nghiệp của mẹ tôi, cũng là bạn thân."

Lông mày Lý Mẫn Hanh nhíu lại: "Vậy..."

"Mẹ tôi đã biết tôi là gay, bà chỉ yêu cầu tôi ở ngoài đừng xằng bậy là được."

Lý Mẫn Hanh còn muốn hỏi, nếu như chuyện của hai chúng ta truyền đến tai mẹ em thì sao? Thế nhưng hắn vẫn không nói ra miệng.

Hôm sau lúc Lý Đông Hách đang tắm, điện thoại của y vang lên. Lý Mẫn Hanh cầm lấy điện thoại rồi đứng ở cửa phòng tắm.

"Anh nghe máy đi, nói tôi đang tắm, chờ lát nữa sẽ gọi lại." Lý Đông Hách nói.

Lý Mẫn Hanh liền nhận điện thoại.

"Này Tiểu Đông, ăn cơm chưa?" Bên kia trực tiếp hỏi.

Đó là một giọng nam trầm, rất êm tai, mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, thế nhưng vẫn mang theo cảm giác thân mật.

Lý Mẫn Hanh nhất thời cảnh giác.

Hắn lên tiếng, bên kia sửng sốt một chút. Cảm giác thân mật kia nhất thời biến mất sạch, mang theo lễ phép và xa cách.

Lý Đông Hách ra khỏi buồng tắm. Y choàng một chiếc khăn tắm, cầm điện thoại gọi lại cho đối phương.

Đó là cú điện thoại của Diệp Phụng.

Diệp Phụng: "Cái người mà dì Lý gặp ở rạp phim là người mà em nói đấy à."

Lý Đông Hách: "Ừm."

Diệp Phụng: "Các ông các bà thế hệ trước luôn cảm thấy đi xem phim chính là đang yêu đương, dì Lý nói trước mặt mẹ một hồi, rằng người kia rất đẹp trai lại còn cao ráo nữa, đối xử với em cũng tốt. Mẹ em tin thật, trong lòng cứ mải suy nghĩ mà không tiện hỏi, cha anh đoán được tâm tư của mẹ nên mới bảo anh hỏi một chút. Ý của cha là, nếu thật sự bọn em đang yêu nhau thì đưa về để mẹ nhìn."

Lý Đông Hách trầm mặc một hồi.

Diệp Phụng như đoán được gì đó: "Nếu như hai đứa vẫn chưa ở bên nhau cũng chẳng có quan hệ, vậy thì anh sẽ giải thích cho mẹ."

Lý Đông Hách nói: "Để em hỏi anh ấy đã."

Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy.

"Tiểu Đông?" Lý Mẫn Hanh thò đầu lại gần, "Người vừa nãy là ai thế?"

Lý Đông Hách nói: "Anh trai tôi."

Cảm giác nguy hiểm của Lý Mẫn Hanh được giải trừ, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, tên lưu trong danh bạ rõ ràng là....

"Sao anh của em lại họ Diệp?"

Cùng mẹ khác cha?

"Anh trai tôi là con của cha dượng."

Lý Mẫn Hanh: "...." Thanh mai trúc mã, đẳng cấp nguy hiểm không phải ở mức cao bình thường đâu.

Lý Đông Hách liếc mắt nhìn hắn là biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi lườm một cái: "Anh đang nghĩ gì thế? Anh tôi thẳng, có một người bạn gái đã lâu rồi, sang năm muốn kết hôn."

Lý Mẫn Hanh lại vui vẻ: "Vậy lúc anh ấy kết hôn, nhất định anh phải mừng một phong bì thật đỏ."

Lý Mẫn Hanh lại hỏi: "Bọn em đang nói chuyện gì thế?"

"Dì Lý nói với mẹ tôi chuyện gặp chúng ta ở rạp chiếu phim..." Lý Đông Hách suy nghĩ một lúc, "Lý Mẫn Hanh, anh có muốn cùng tôi vè gặp mẹ tôi không?"

Gặp cha mẹ xong liền vọt một phát qua cấp bạn trai lên thẳng cấp vị hôn phu!

Nhất thời Lý Mẫn Hanh bối rối vì câu hỏi này. Lý Đông Hách vẫn nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đen lay láy, nhìn đến mức Lý Mẫn Hanh không có chỗ độn thổ.

Một hồi lâu sau Lý Mẫn Hanh mới nói, lúc mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đi: "Chuyện này không thích hợp lắm..."

Lý Đông Hách yên lặng nhìn hắn một lúc rồi gật đầu một cái: "Đúng là không thích hợp thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro