Chương 31: Cục diện bế tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Mẫn Hanh nhìn vẻ mặt Lý Đông Hách, vẻ mặt y có vẻ bình thường như đang thuật lại một chuyện, thế nhưng ở chung lâu như vậy, Lý Mẫn Hanh cảm nhận được rõ ràng rằng Lý Đông Hách giận rồi.

Lý Mẫn Hanh có hơi bối rối bèn vội vã giải thích: "Bảo bối, từ trước đến giờ anh không hay ở cùng trưởng bối. Em xem, anh vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ném cho bố anh, bố anh cũng không thèm quản. Mẹ anh thì nhìn anh chẳng hợp mắt, anh làm gì bà cũng đều cảm thấy chướng mắt. Anh mà đi gặp mẹ em, nếu mẹ em không thích thì làm sao giờ?"

Lý Đông Hách bình tĩnh nhìn hắn: "Anh đúng là chẳng đáng yêu."

Lý Mẫn Hanh bị ngăn trở và quở trách, cũng chỉ có thể thuận theo bậc thang này: "Nếu như mẹ em không thích anh, không cho chúng ta ở cùng nhau thì làm sao đây? Bảo bối, Tiểu Đông, cho anh thêm một chút thời gian được không?"

Lý Đông Hách khẽ hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Lý Mẫn Hanh đứng ở đó, không biết tiếng hừ kia của Lý Đông Hách là có ý gì.

Rốt cuộc là đồng ý hay tức giận?

Lý Đông Hách ngồi trong phòng, tâm tình không sao tốt được, mà nhìn thấy Lý Mẫn Hanh lắc lư trước mặt mình càng thêm phiền hơn. Đúng lúc này, Tống Thiệu Quân gọi điện thoại tới.

Tống Thiệu Quân là bạn cùng phòng hồi đại học của y, học trên y hai khóa. Hiện tại anh đang làm ở Bệnh viện thứ ba thuộc B đại, quan hệ giữa hai người không tệ.

Lý Đông Hách thay đồ ngủ, mặc sơ mi quần dài chuẩn bị ra ngoài.

Lý Mẫn Hanh vẫn ngồi xổm canh cửa, thấy y đi ra phía cửa thì hoảng hốt vội vàng kéo tay Lý Đông Hách: "Tiểu Đông, đã trễ thế này rồi em còn đi đâu?"

Lý Đông Hách đẩy tay hắn ra: "Bạn tôi tìm tôi?"

"Bạn gì?" Lý Mẫn Hanh hỏi.

Mặt Lý Đông Hách không cảm xúc nhìn theo hắn, ánh mắt kia như đang nói hắn hỏi quá nhiều.

Lý Mẫn Hanh lại nói: "Để anh đưa em đi."

"Tự tôi sẽ lái xe."

"Vậy thì lúc nào em về?" Lý Mẫn Hanh nói tiếp, "Anh sẽ lái xe đến đón."

Lý Đông Hách nói: "Nói sau đi." Nói đoạn liền mở cửa đi ra ngoài.

Lý Mẫn Hanh: "Buổi tối trời hơi lạnh, em mang thêm cái áo khoác..."

Đảo mắt một cái bóng lưng Lý Đông Hách dã không thấy tăm hơi, cũng không biết câu nói sau cùng của Lý Mẫn Hanh y có nghe thấy không.

Lý Mẫn Hanh đứng ở cửa một lúc, vẻ mặt mờ mịt. Một lát sau hắn như lấy lại tinh thần, vội vã cầm một chiếc áo khoác từ tủ ra rồi xông ra ngoài.

Chờ đến khi hắn chạy xuống lấu thì xe Lý Đông Hách đã đi rồi.

Lý Mẫn Hanh cầm áo đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào vị trí đỗ xe trống không, đấm mạnh vào tường một cái.

Lý Đông Hách đến nhà của Tống Thiệu Quân nhấn chuông cửa hai lần, cửa liền mở ra. Nhất thời một mùi rượu xộc thẳng vào mặt.

Quần áo trên người Tống Thiệu Quân nhăn nhúm, còn ôm một chai rượu đứng ở cửa, lờ đờ nhìn y.

Lý Đông Hách đẩy anh đi vào một cái. Y đóng cửa lại, Tống Thiệu Quân liền ôm chai rượu lảo đảo bước vào phòng khách.

Lý Đông Hách đi vào, nhìn thấy một đống chai rượu, hèn chi say thành bộ dạng này.

Lý Đông Hách lấy thùng rác ném những vỏ chai kia vào, cuối cùng chỉ còn lại một chai trong ngực Tống Thiệu Quân.

"Bác sĩ Tống?"

Tống Thiệu Quân ôm rất chặt.

Lý Đông Hách thò tay chọc vào nách anh vài cái, tay anh lỏng ra, Lý Đông Hách lấy chai rượu cuối cùng đi.

Tống Thiệu Quân nấc lên một cái: "Anh muốn uống rượu, anh gọi chú tới là để uống với anh chứ không gọi đến để ngăn cản."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thất tình à?" Lý Đông Hách hỏi.

Tống Thiệu Quân giơ tay ra ôm lấy cổ Lý Đông Hách, phả hơi rượu vào mặt y: "Giống chú rồi, anh giờ cũng là cún độc thân. Lúc trước khi chú chia tay anh không nên cười chú. Chúng ta là anh em cùng thuyền, năm đó lúc chú theo đuổi Cận Đình thì anh cũng theo đuổi Lâm Vi. Sau đó cùng đuổi kịp, hiện giờ chú biệt ly không bao lâu thì cũng đến tháng ngày anh ly biệt."

Năm đó...

Tống Thiệu Quân nhắc đến năm đó khiến Lý Đông Hách cũng không khỏi nghĩ đến chuyện của năm đó. Năm ấy, Cận Đình và Lâm Vi là một đôi được cả trường công nhận, còn hai người họ chẳng ai thèm nhận. Lúc đó Lý Đông Hách vô cùng thích Cận Đình, cảm thấy mình có cơ hội bèn điên cuồng theo đuổi gã. Có thể nói Lý Đông Hách chính là fan số một của Cận Đình. Khi ấy trong diễn đàn trường có một topic chuyên bôi xấu Cận Đình. Lý Đông Hách thấy có người nói xấu nam thần, dưới cơn nóng giận bèn điên cuồng cắn lấy chủ topic đó, hai người mắng chửi nhau mấy trăm lần trên topic cũng chưa đã nghiền, cuối cùng hẹn nhau gặp mặt để thực chiến, lại không ngờ đó là bạn cùng phòng trong ký túc xá.

Tống Thiệu Quân trên y hai khóa, thuộc khoa Y, bình thường trầm mặc ít lời. Lý Đông Hách không thích anh, cảm thấy anh mắt cao hơn đầu, vô cùng ngạo mạn, mà hai người ở chung một phòng cũng rất ít khi nói chuyện. Sau chuyện này Lý Đông Hách mới phát hiện anh là một tên muộn tao, lù lù vác cái lu mà chạy. Anh thích hoa khôi trường, viết thư tình vô cùng thương tâm cho hoa khôi, vì scandal của hoa khôi trường và Cận Đình truyền đi nên mới điên cuồng bôi đen Cận Đình.

Hai người không đánh nhau thì không quen biết, lúc này mới phát hiện đối phương là bạn chứ không phải địch, bèn nở nụ cười quên hết thù oán mà nghĩ kế cho nhau. Lý Đông Hách theo đuổi được Cận Đình không bao lâu, rốt cuộc Tống Thiệu Quân cũng đuổi theo được hoa khôi trường.

Lý Đông Hách muốn cười, nhưng trong lòng vẫn cay đắng không thể cười nổi. Y khó có thể tưởng tượng được mình thế mà có thể điên cuồng yêu một người đến vậy, theo đuổi nhiệt thành đến vậy, chỉ ngong ngóng dâng trái tim lên, thế nhưng lại không được trân trọng.

Sau này sẽ không thế nữa.

Y phải cẩn thận che chở trái tim mình, không thể để bị thương nữa.

Điện thoại Lý Đông Hách đột nhiên vang lên.

Là một số lạ, Lý Đông Hách nhấn nghe, giọng của Lý Mẫn Hanh liền truyền tới.

"Bảo bối, anh vừa ra ngoài định đưa áo khoác cho em, thế nhưng lúc đi không mang chìa khóa theo, điện thoại cũng không cầm. Giờ anh không vào được, đang đứng chỗ bảo vệ. Em có thể cho anh địa chỉ của bạn em để anh đến tìm được không?" Giọng Lý Mẫn Hanh có chút đáng thương.

"Anh có thể về nhà."

"Anh cũng không cầm chìa khóa trong nhà luôn."

Tống Thiệu Quân đưa tay đoạt lấy điện thoại của y: "Đừng nói nữa, uống rượu với anh đi." Nói xong liền nhấn tắt điện thoại rồi ném sang một bên. Điện thoại lại vang lên, Lý Đông Hách cũng không nhận nữa.

"Anh nhìn chú mặt mày hồng hào, hoàn toàn khác với dáng vẻ dục cầu bất mãn lúc trước, là tìm được đàn ông để thương rồi à? Lý Tiểu Đông, chú không thể thoát ly khỏi hàng ngũ cẩu độc thân, để lại mình anh chịu thống khổ được." Tống Thiệu Quân nói xong rồi ôm y khóc rống lên.

Lý Đông Hách trông coi Tống Thiệu Quân say rượu xàm xí đến nửa đêm, đợi đến khi rạng sáng anh mới yên tĩnh lại.

Vóc người Tống Thiệu Quân lớn, Lý Đông Hách ôm không được bèn kéo anh tới sô pha, tháo giày đắp kín thảm cho anh, còn mình thì nằm trên giường Tống Thiệu Quân ngủ.

Sáng hôm sau Lý Đông Hách mới về, vừa đến cửa liền phát hiện có một người đang ngồi xổm ở đó.

Lý Mẫn Hanh nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên. Mắt hắn đỏ bừng, râu trên cằm mọc tua tủa, nhìn vô cùng sa sút. Hắn nhìn thấy Lý Đông Hách liền vui vẻ muốn lại ôm y, nhưng lại sợ y giận, chỉ đành đứng ở cửa.

Lý Đông Hách bước tới mở cửa ra.

Lý Mẫn Hanh dè dặt giơ tay chạm vào Lý Đông Hách một lúc, thấy vẻ mặt y không biến hóa mới nắm chặt lấy tay.

"Bảo bối, tối qua lạnh lắm, em xem mặt anh nè, có con muỗi cắn anh mấy nốt." Lý Mẫn Hanh nắm lấy tay Lý Đông Hách đặt trên mặt mình, vô cùng đáng thương nói.

"Không phải đã bảo anh đi về rồi à."

"Anh sợ nếu anh mà về, em sẽ không cần anh nữa." Lý Mẫn Hanh rũ đầu nói.

Lý Đông Hách không nói gì, bỏ tay hắn ra đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt cạo râu.

Lý Mẫn Hanh tò tò đi theo sau y.

Lý Đông Hách thay quần áo, Lý Mẫn Hanh liền nhìn chằm chằm.

Lý Đông Hách lấy va li thu dọn hành lý, tim Lý Mẫn Hanh nảy lên, trong lòng sợ hãi vô cùng, sau đó lại phát hiện Lý Đông Hách thu dọn đồ đạc của y. Đây là nhà Lý Đông Hách, nếu muốn chia tay cũng phải dọn đồ của hắn mới đúng.

Lý Mẫn Hanh ngồi xổm xuống cạnh Lý Đông Hách: "Bảo bối, em dọn đồ là muốn ra ngoài sao?"

Lý Đông Hách nói: "Lý tổng. chuyện ở công ty tôi bận rộn gần xong rồi. Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày để về nhà một chuyến, hôm sau là sinh nhật bà ngoại tôi."

Lý Mẫn Hanh thở phào nhẹ nhõm: "Sinh nhật bà ngoại à... Em về mấy ngày?"

"Hôm nay là thứ bảy, tôi muốn nghỉ ba ngày." Lý Đông Hách nói.

"Vậy là năm ngày, lâu vậy sao?" Nghĩ đến việc năm ngày không được thấy Lý Đông Hách, Lý Mẫn Hanh có chút thắt lòng.

Lý Đông Hách nhìn hắn: "Không thể sao?"

Lý Mẫn Hanh vội vàng nói: "Có thể."

Lý Đông Hách nhanh chóng thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân rồi kéo va li chuẩn bị ra ngoài.

Lý Mẫn Hanh vẫn sít sao theo y.

"Bảo bối, cũng không cần đi vội thế chứ, em ăn sáng xong hẵng về nhé?"

"Đến nhà bà ngoại nhớ nói cho anh một tiếng, với cả chụp ảnh cho anh nữa nhé."

Lý Mẫn Hanh lải nhải mãi như một bà mẹ già, Lý Đông Hách thì bỏ hành lý vào cốp xe rồi lái đi.

Lý Mẫn Hanh đứng đó một hồi lâu, sau đó, hắn mới chậm rãi lên lầu.

Nơi này là nhà Lý Đông Hách, một đêm Lý Đông Hách không về, hình như khí tức của y cũng tiêu tan đi nhiều.

Lý Mẫn Hanh vào nhà, đến nằm ở sô pha, ôm cái gối Lý Đông Hách thường dùng để dựa, hít sâu mấy hơi, hấp thu lấy khí tức của y.

Lý Mẫn Hanh liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, nhưng rất lâu vẫn không vang lên.

Lý Đông Hách về nhà mẹ trước, trong nhà đã nấu xong một bàn đồ ăn.

Mẹ Lý vẫn mặc một thân sườn xám như cũ, thế nhưng bộ sườn xám này không giống bình thường. Đó là bộ mà bà thích nhất, bình thường chỉ để dành, rất ít khi lấy ra mặc.

Trên mặt mẹ Lý không bày tỏ, nhưng thật ra vẫn có chút mong mỏi.

Bạn đời của bà vẫn nhìn ra được.

Ông không đành lòng để bà thất vọng, bèn tiêm một mũi dự phòng trước: "Tiểu Đông chưa nói sẽ dẫn người về, phỏng chừng không đưa đâu."

Mẹ Lý thở dài: "Mặc dù Tiểu Đông là... Thế nhưng em vẫn hi vọng nó có thể tìm được một người tốt để sống bên nhau, tương lai già rồi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, không phải lẻ loi."

"Tiểu Đông cũng còn nhỏ mà, cũng có thể là duyên số nó chưa có tới, em đừng lo."

Chờ khi Lý Đông Hách đến, mẹ Lý vẫn nhìn ra đằng sau, thấy không có ai bèn có hơi thất vọng.

"Mẹ, mẹ nhìn gì thế?"

"Dì Lý con bảo... Cái người mà dì Lý con nói kia là ai thế?" Mẹ Lý không nhịn được hỏi.

Lý Đông Hách suy nghĩ một lúc nói: "Là dì Lý hiểu lầm đấy, đó là đồng nghiệp trong công ty của con thôi ạ. Đồng nghiệp xem phim cùng nhau có gì lạ đâu mẹ."

Mẹ Lý không hỏi nữa, một nhà ba người bắt đầu ăn cơm.

Có một số việc không nghĩ thì thôi, một khi đã nghĩ rồi liền điên cuồng sinh sôi. Mẹ Lý chính là như vậy. Lúc ăn cơm bà vẫn nghĩ đến chuyện này, chờ đến lúc ăn xong mới nhân tiện nói: "Lúc trước dì Lý nói giới thiệu bạn trai cho con đấy. Tiểu Đông, con có muốn suy nghĩ một chút không?"

Lý Đông Hách cũng ăn xong rồi bèn đặt bát đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó nói: "Được ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro