Chương 32: Không cần anh nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn cơm xong, Lý Đông Hách lái xe chở mẹ và bố dượng cùng đến nhà bà ngoại.

Ông ngoại đã qua đời, bà ngoại ở trong một khu tứ hợp viện tường trắng ngói đỏ ở ngoại ô thành phố A. Bên trong đó có ba bốn người bạn thân của bà, bình thường không có chuyện gì sẽ cùng nhau chơi mạt chượt, đi dạo, trải qua những tháng ngày rất tiêu dao.

Đại thọ bảy mươi của bà ngoài nếu như tổ chức trong khách sạn sẽ mất cảm giác thân mật, vì người đến không nhiều và cũng đều là trực hệ, nhiều lắm thì cũng được hai mâm cỗ. Cuối cùng mọi người quyết định tổ chức luôn trong tứ hợp viện, để Lý Đông Hách làm bếp trưởng.

"Thầy giáo mặc tạp dề vào biến thành đầu bếp nha."

"Tiểu Đông đúng là càng lớn càng đẹp trai."

Dù có là đầu bếp thì cũng là đầu bếp đẹp trai nhất, một gương mặt tuấn tú kết hợp với đôi chân dài khiến cho đám tiểu bối mắt sáng như sao.

Hai ngày này Lý Đông Hách rất bận. Cứ mỗi tiếng Lý Mẫn Hanh lại gửi cho y một tin nhắn, lúc Lý Đông Hách đọc được thì tin đó cũng đã gửi từ lâu. Y cũng chẳng muốn trả lời, có điều vẫn nghe xong hoặc đọc xong mỗi một tin nhắn do hắn gửi đến. Có khi vừa lúc thấy hắn gửi mấy tin đại loại như "Bảo bối đang làm gì đó", Lý Đông Hách chỉ nhìn chằm chằm một lúc rồi lại thả điện thoại vào trong túi.

Hai ngày cuối tuần này, Lý Mẫn Hanh chỉ nằm.

Hắn cảm thấy làm gì cũng chẳng có ý nghĩa nên chỉ nằm trên giường, đói bụng thì gọi đồ ăn ngoài. Lý Đông Hách thích sạch sẽ, vận động duy nhất mà Lý Mẫn Hanh làm ấy chính là xuống nhà vứt rác vào lúc chạng vạng.

Lý Đông Hách rời đi hai ngày, khí tức của y trong căn nhà này càng lúc càng ít.

Lý Mẫn Hanh chỉ cuộn trong chăn như để cảm nhận được hương vị còn lưu lại. Trời thì nắng to, hắn trùm chăn bị đổ mồ hôi, lại nghĩ đến Lý Đông Hách về ngửi được mùi mồ hôi nhất định sẽ tức giận bèn vội vàng xốc chăn lên.

Lý Mẫn Hanh cũng không sợ mình nằm thế này sẽ mất đi cơ bắp. Một thân cơ bắp này không phải tự nhiên mà có, trước đây hắn thường tập gym, giờ lại tự giận mình mà nghĩ, dù sao cũng chẳng ai thưởng thức, mất thì mất.

WeChat vang lên một tiếng "Ting", Lý Mẫn Hanh bỗng cảm thấy phấn chấn vội vã lấy điện thoại mở ra, lại phát hiện chỉ là một tin nhắn cầu like. Lý Mẫn Hanh có chút thất vọng, dưới cơn nóng giận liền kéo người kia vào danh sách đen.

Hắn mở nick Lý Đông Hách ra, trên đó chỉ có một tin nhắn trả lời của y được gửi vào tối qua.

"Ăn cơm chưa?"

"Rồi."

Lý Mẫn Hanh gửi đến một đống tin nhắn như pháo liên châu, kết quả lại như đá chìm đáy biển, không được hồi âm.

Liệu có thể là em ấy ngủ không nhỉ? Cũng không biết em ấy ngủ một mình có quen không, riêng mình thì chẳng quen.

Lý Mẫn Hanh ôm chiếc gối Lý Đông Hách thường dùng, nghĩ.

Thứ hai, Lý Mẫn Hanh phờ phạc đi làm.

Trợ lý cảm giác một cách rõ ràng rằng sếp nhà mình đang tỏa ra áp suất thấp. Gương mặt bình tĩnh, đối xử với người khác thì lạnh lùng, dáng vẻ kia thật dọa người. Mà trùng hợp chính là hôm nay thầy Lý cũng chưa đến đi làm.

Lý Mẫn Hanh ngồi trong phòng làm việc một lúc, lại lên lầu nhìn một lúc, cứ lòng vòng xoay chuyển mấy lần như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy đi làm cũng rất vô vị.

Hắn vốn là một hoa hoa công tử vô công rồi nghề, cha hắn sợ hắn nhàn rỗi gây chuyện mới để hắn đến đây làm. Chủ nhân thật sự của Truyền thông Lý thị chính là anh của Lý Mẫn Hanh, hắn chỉ được cái danh mà thôi.

Trước khi Lý Đông Hách đến, hắn đi làm thường ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Sau khi Lý Đông Hách đến hắn mới ngày ngày đến công ty báo danh như một tinh anh xã hội. Hiện giờ Lý Đông Hách không ở đây, hắn đến làm còn có ý nghĩa gì?

Lý Mẫn Hanh nghĩ như vậy, sau đó liền yên dạ yên lòng bỏ việc về sớm.

Lý Mẫn Hanh tiếp tục về nhà Lý Đông Hách nằm. Hắn lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lý Đông Hách: "Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ."

Vẫn không trả lời như cũ.

Hắn mở tấm hình Lý Đông Hách trong album ảnh, đặt điện thoại trong ngực mình, giống như đang ôm Lý Đông Hách vào ngực. Một lát sau, hắn lại cảm thấy hành động của mình rất ngu xuẩn.

Trong điện thoại của Lý Mẫn Hanh có một album ảnh riêng lưu ảnh Lý Đông Hách, có dáng vẻ y đang vui vẻ, dáng vẻ sau khi tắm, dáng vẻ đang ngủ say, dáng vẻ sau hoan ái. Tấm nào cũng rất đẹp, hắn xem đi xem lại, thế nhưng cũng chẳng đẹp bằng người thật.

Lý Mẫn Hanh nghĩ, làm thế nào mới để cho Lý Đông Hách chú ý đến mình đây?

Buổi tối, Lý Mẫn Hanh cầm điện thoại lên hát một bài gửi đến cho Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách bận rộn cả ngày, lại cùng các trưởng bối uống chút rượu, chờ đến khi về phòng đã hơi ngất ngây. Y cầm điện thoại lên, liền thấy một tin nhắn thoại hơn sáu mươi giây của Lý Mẫn Hanh. Người y có hơi dính dính, muốn đi tắm, bèn ném điện thoại lên giường. Nhưng đi được hai bước, y lại không nhịn được mà quay lại cầm điện thoại mở tin nhắn thoại kia ra, âm thanh trầm thấp của Lý Mẫn Hanh truyền tới.

Lý Mẫn Hanh hát một bài, là "Ngứa" của Hoàng Linh.

..............

..............

Ôi ngứa~

Phóng phóng khoáng khoáng bày tỏ tình yêu

Quanh quanh quẩn quẩn đắm chìm trong giấc mộng mãnh liệt

Càng sợ càng nghĩ

Càng sợ càng muốn lại càng hoảng sợ

Càng ngứa càng gãi lại càng ngứa

*Link nghe nhạc: Ngứa – Hoàng Linh

Nói thế nào về bài hát của Lý Mẫn Hanh nhỉ? Hắn chính là điển hình cho ngũ âm không hoàn chỉnh, một ca khúc triền miên có thể bị hắn hát ra tiết tấu lên bổng xuống trầm, chỉ là hắn hát bài này thực sự quá lẳng lơ.

Ca từ rất dễ dàng khiến người ta có những ý nghĩ kỳ quái.

Sau khi nghe xong Lý Đông Hách cứng đờ ở đó, rất muốn bật cười. Cái tên ngốc này mỗi lần đều có thể phát triển sự ngốc lên một cảnh giới mới. Rõ ràng là một hoa hoa công tử, ấy thế mà lại ngốc như vậy. Lý Đông Hách gần như có thể tưởng tượng ra biểu hiện ngốc nghếch của hắn lúc hát bài này.

Kỳ thật điều Lý Đông Hách vừa ý Lý Mẫn Hanh không phải là vì hắn biết tán tỉnh, mà là vì cái dạng ngốc nghếch này của hắn. Một hoa hoa công tử vẻ ngoài xuất chúng trong mắt người khác thật ra chính là một tên ngốc bự con, dáng vẻ nịnh nọt, dáng vẻ nhận sai, dáng vẻ làm ra những chuyện kia khiến người ta không biết nên cười hay khóc. Mà lúc này đây khi Lý Đông Hách nhớ lại, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Y cảm thấy tức giận, lại muốn cười.

Lý Đông Hách thích hắn ngốc, cũng ghét hắn ngốc.

Lý Mẫn Hanh luôn giả ngu.

Lý Mẫn Hanh biết rõ y muốn gì, thế mà còn lừa gạt y, được chăng hay chớ cho qua chuyện.

Nghĩ đến đây, Lý Đông Hách lại thấy ghét hắn vô cùng. Tính nhẫn nại của Lý Đông Hách đã bị tên ngốc này bào mòn sạch sẽ, không muốn chơi tiếp nữa.

Không thèm để ý đến hắn nữa.

Lý Đông Hách ném điện thoại qua một bên, đi tắm.

Lúc tắm rửa, Lý Đông Hách lại nghĩ đến lời ca của Lý Mẫn Hanh, đột nhiên cảm thấy có chút ngứa.

Lý Đông Hách tắm xong liền nhìn thấy Lý Mẫn Hanh đang gọi video đến, bèn trực tiếp dập máy.

Lý Mẫn Hanh nhìn cuộc gọi bị từ chối, ném di động sang một bên bụm mặt hít sâu một hơi, trong lòng nôn nóng khó chịu. Đột nhiên hắn nghĩ, nếu như ngày đó mình đáp ứng đến gặp mẹ Lý Đông Hách, liệu lúc này có phải hắn đang ở cùng Lý Đông Hách, ôm thân thể mềm nhũn trong ngực, chứ không cần phải nôn nóng bất an rất muốn biết người ấy đang làm gì, đúng không?

Lý Mẫn Hanh dùng chăn che mặt, trong lòng hắn rất loạn.

Thế nhưng nếu như hắn theo Lý Đông Hách về nhà, sau đó sẽ đối mặt với nhiều chuyện liên tiếp, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Ban dêm, Lý Mẫn Hanh mơ một giấc mơ. Hắn mơ thấy Lý Đông Hách kết hôn, hắn cứ nghĩ mình là chú rể, nhìn Lý Đông Hách đi về phía mình, bỗng lại trù trừ không bước tiếp. Đột nhiên, một người xông đến chặn giữa hắn và Lý Đông Hách. Gã kia kéo tay Lý Đông Hách, trên tay hai người cùng đeo một kiểu nhẫn giông nhau. Lúc này Lý Mẫn Hanh mới ý thức được người kia là chú rể, mà mình chỉ là người đứng xem.

Hắn vô cùng ngây ngốc, như một chú cá mắc cạn, hô hấp bỗng trở nên khó khăn. Lý Mẫn Hanh muốn tiến lên ngăn cản cuộc hôn nhân này, thế nhưng chẳng chạm được đến người Lý Đông Hách, mà Lý Đông Hách cũng làm như không nhìn thấy hắn. Cho dù hắn gọi thế nào, cản ra sao cũng không hữu dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ thề hứa, trao nhẫn, hôn môi.

Đột nhiên Lý Mẫn Hanh bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện chỉ là một giấc mơ. Hắn vuốt vuốt trái tim mình, chỗ đó đang đập dữ dội, vẫn còn lưu lại sự khiếp sợ trong mơ.

Đồng thời, hắn cũng có cảm giác vui mừng, vui mừng vì đây chỉ là một giấc mơ.

Lý Mẫn Hanh mở to mắt mãi đến hừng đông.

Hắn không thể chờ đợi được nữa, hắn muốn gặp Lý Đông Hách. Thế nhưng hắn không biết bà ngoại của Lý Đông Hách ở đâu, hơn nữa, hắn còn chẳng quen với bất kỳ người bạn nào của Lý Đông Hách.

Lý Mẫn Hanh lái xe đến công ty, trợ lý thấy mắt hắn đỏ quạch bèn sợ hết hồn.

"Đưa CV lúc Lý Đông Hách vào công ty đây cho tôi." Giọng của Lý Mẫn Hanh cũng rất khàn.

Trợ lý liền vội vàng xoay người đi tìm.

Đây là đang cãi nhau à?

Thầy Lý đá Lý tổng rồi ư?

Dáng vẻ này của Lý tổng thật là đáng sợ!

Trợ lý lòng đau như cắt, cô ghét nhất là ngược!

CV của Lý Đông Hách nhanh chóng được đặt trước mặt Lý Mẫn Hanh.

Lý Mẫn Hanh thấy vị trí người liên lạc khẩn cấp trong đó điền tên Diệp Phụng, chính là người anh trai không có liên hệ máu mủ với Lý Đông Hách.

"Gọi cho số điện thoại này, hỏi hiện giờ Lý Đông Hách đang ở đâu, nói công ty có đồ vật quan trọng muốn đưa cho em ấy." Lý Mẫn Hanh nói.

Trợ lý vội vã làm theo.

Một lát sau, cô nói: "Diệp tiên sinh nói điện thoại của thầy Lý vẫn gọi được, bảo em trực tiếp đi tìm thầy ấy."

Lý Mẫn Hanh: "...."

"Lý tổng, người này rất khôn khéo, cảm giác không lừa được anh ta đâu ạ." Trợ lý oan ức rưng rưng nói.

Lý Mẫn Hanh trực tiếp gọi cho Diệp Phụng. Ban đầu Diệp Phụng cũng không muốn cho hắn biết địa chỉ, hai người nói chuyện rất lâu, sau đó anh mới nói một địa chỉ cho hắn.

Điện thoại vừa cúp, Diệp Phụng liền gửi một tin nhắn cho Lý Đông Hách.

Lý Mẫn Hanh lập tức lái xe đi đến cái địa chỉ kia. Từ trung tâm thành phố đến đó hết hai giờ chạy xe, hai tiếng đồng hồ này có chút gian nan. Lý Mẫn Hanh nhẫn nhịn sự nôn nóng, rốt cuộc cũng nhìn thấy căn nhà bà ngoại Lý Đông Hách đang ở phía xa xa.

Lý Đông Hách đang ở trong đó.

Lý Mẫn Hanh lấy điện thoại ra gọi cho Lý Đông Hách.

"Bảo bối, anh đang ở ngoài cửa nhà bà." Lý Mẫn Hanh nói thẳng.

Đầu dây bên kia rất ồn ào náo nhiệt, hồi lâu sau Lý Mẫn Hanh mới nghe thấy Lý Đông Hách đáp một tiếng.

"Ừm."

Ngần ấy ngày mới nghe được giọng mũi mềm mại của Lý Đông Hách, Lý Mẫn Hanh mừng đến suýt khóc, áp chặt điện thoại vào tai, sợ rằng mình sẽ bỏ qua bất kỳ câu nói nào của y.

Sau đó, Lý Đông Hách cúp máy.

Lý Mẫn Hanh tựa vào xe, nhìn chằm chằm vào cửa lớn tứ hợp viện. Hắn sờ sờ thuốc lá trong túi muốn hút một điếu, nhưng lại nghĩ đến việc Lý Đông Hách không thích mùi thuốc lá bèn thôi không hút nữa.

Một lát sau, rốt cuộc Lý Đông Hách cũng xuất hiện ở cửa. Y mặc một chiếc sơ mi sạch sẽ, phía dưới mặc một chiếc quần lửng, đi giày thể thao trắng, tóc mái rủ xuống, nhìn vô cùng đáng yêu và mềm mại.

Lý Mẫn Hanh nhìn theo y không chớp mắt, nhìn y đến trước xe. Lý Mẫn Hanh mở cửa xe bước xuống kéo Lý Đông Hách vào ngực.

"Bảo bối, anh rất nhớ em." Lý Mẫn Hanh vùi đầu vào cổ Lý Đông Hách, hít một hơi thật sâu, mùi hương ấy khiến hắn phải mê say.

Hắn liên tục lặp lại từng tiếng "Nhớ em."

Lý Đông Hách nhìn gương mặt lổn nhổn râu ria của hắn: "Lý Mẫn Hanh, có phải anh không đánh răng không?"

Lý Mẫn Hanh cứng đờ. Trong lòng hắn đang niệm một trăm lần câu "Nhớ em." Đây chính là số lần mà mấy ngày nay hắn nhớ Lý Đông Hách, hoặc có thể còn nhiều hơn nữa, hắn đếm không hết.

Lý Đông Hách chui ra khỏi ngực hắn, ghét bỏ mà nhìn.

Hai người một trước một sau bước trên bờ ruộng. Lý Mẫn Hanh rũ đầu, như một chú cún bự phạm lỗi. Hắn nói: "Tiểu Đông, bài hát hôm qua anh hát em có thích không?"

Lương Triết nói khi y hát bài này, Giản Ninh cực kỳ thích, đều sẽ quấn quýt lấy y muốn thêm lần nữa, Lý Mẫn Hanh đã học ròng rã một ngày.

Lý Mẫn Hanh nói xong liền hát lên.

Một ca khúc quyến rũ bị hắn hát to lên, bầu không khí chẳng có gì là kiều diễm khi bị hắn đàng hoàng trịnh trọng hát... Không, phải là đọc "Ôi ngứa..."

Hình như Lý Mẫn Hanh cảm thấy mình hát câu này hay nhất, vẫn hát.

Trong đầu Lý Đông Hách liền đầy những "Ngứa....."

Lý Đông Hách bị hắn hát đến phiền, trừng mắt nhìn "Lý Mẫn Hanh, anh có biết mình hát rất khó nghe không hả?"

Lý Mẫn Hanh câm miệng.

Hai người trầm mặc đi về trước, đi được một đoạn Lý Đông Hách quay đầu lại, không thấy người phía sau.

Y quay trở về mấy bước, lại phát hiện Lý Mẫn Hanh đã rớt xuống ruộng, trên quần dính đầy bùn và nước, đang ra sức trèo lên.

Lý Đông Hách: "...."

Lý Mẫn Hanh cố gắng leo lên.

Rốt cuộc hai người cũng đến nhà.

Lý Đông Hách nói: "Anh về đi."

Lý Mẫn Hanh: "Bảo bối, em còn đang giận."

Lý Đông Hách: "Đúng thế, cơn giận này sẽ không tiêu tan đâu."

Lý Mẫn Hanh nói: "Bảo bối, anh đến gặp bà ngoại nhé, đưa một phần quà cưới."

Lý Đông Hách hỏi: "Thân phận gì? Vợ của cháu ngoại à?"

Lý Mẫn Hanh há miệng muốn nói, nhưng Lý Đông Hách lại cắt ngang: "Thế nhưng cháu ngoại của bà không cần người vợ này. Lý Mẫn Hanh, tôi không cần anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro