Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khu dạy học số 3 có một ban công khuất bóng, giữa trưa ăn cơm ở căn tin xong, Quý Nhiên cùng Lý Hạc Dương bình thường đều chọn chỗ này để nghỉ trưa.

Quý Nhiên ngồi trên mái xi măng nhô cao, khua chân ăn kem, cùng Lý Hạc Dương nói về những phát sinh nhỏ gần đây.

Trừ bỏ việc cậu nửa chết nửa sống gọi điện cho Quý Thành Xuyên, cùng với việc Quý Thành Xuyên ở trước mắt bao người chặn ngang người ôm vào trong xe rồi khóc lớn, mặt khác tất cả những việc còn lại đều nói hết, bao gồm Quý Thành Xuyên tối qua ra ngoài cả đêm, trắng đêm không về, trời đất không dung.

"Mười sáu tuổi mới cho cậu trọ ở trường, đó không phải là sang năm sao?" Nửa khuôn mặt dính kem của Quý Nhiên nhọ như một con mèo hoa, Lý Hạc Dương đưa giấy cho cậu lau miệng, Quý Nhiên vừa lau vừa lải nhải: "Nói thật nhẹ nhàng, tuần trước tớ mới mười lăm, phải ở cùng lão già kia suốt một năm, đổi lại là cậu xem?"

Lý Hạc Dương nghĩ nghĩ, cười nói: "Còn tốt chán, cha cậu thương cậu rất nhiều, cũng không già quá, đâu giống lão lưu manh như trong miệng cậu nói."

Quý Nhiên dẫm chân nhảy xuống, không thể tin mà nhìn Lý Hạc Dương: "Cậu... Cậu không phải bị ông ta mê hoặc rồi chứ?!"

"...Lăn qua một bên!" Lý Hạc Dương đá cậu, "Tớ lại không thích đàn ông, huống chi đấy là cha của cậu, cậu có thể đừng liên tưởng đến chuyện kia không?"

Vẻ mặt Quý Nhiên mây đen dày đặc, Lý Hạc Dương nhặt mấy gói đồ ăn vặt của hai người ném vào thùng rác, tiếp tục nói: "Tớ chỉ cảm thấy, cha cậu thực ra không tệ như cậu hình dung, bằng không ông ấy đã trực tiếp để cậu trọ ở trường, cũng đỡ phải nhìn thấy cậu trợn mắt trừng mũi ở nhà, cả ngày nhìn sắc mặt cậu, cũng không biết ơn."

Quý Nhiên tức giận nói: "Cậu vừa mới gặp ông ta, biết cái gì."

"Vậy cậu ở cùng ông ấy một tuần, ông ấy đối với cậu như thế nào?"

"Ông ta không thể đối xử với tớ như thế nào, chỉ là ông ta thật ghê tởm, khi tớ còn nhỏ ông ta dám ở trong nhà..." Quý Nhiên bực bội mà nhấp môi, "Ngày hôm qua làm trò ra khỏi nhà trước mặt tớ, sau này càng ngày càng quá phận, chờ đến một ngày nào đó ông ta thật sự mang đàn ông về nhà, tớ còn phải chúc phúc cho bọn họ tái hôn vui vẻ sao?"

Lý Hạc Dương trấn an cậu: "Ra ngoài ban đêm không nhất định đi làm loại chuyện ấy, có thể là đi bàn việc thì sao."

Quý Nhiên "hừ" một tiếng: "Chuyện năm đó không có khả năng là hiểu lầm, bà ngoại đã tận mắt nhìn thấy."

Lý Hạc Dương nghĩ nghĩ, cẩn thận tiếp tục nói: "Tớ là nghĩ... có thể hay không, chuyện năm đó là hiểu lầm? Vừa lúc bị bà ngoại bắt gặp..."

"Bốp!"

Quý Nhiên hung hăng nện một cú đá, trừng mắt liếc Lý Hạc Dương một cái, xoay người đi xuống dưới tầng.

Cho mày nhiều chuyện! Thời điểm này còn cùng cậu ấy nghi ngờ bà ngoại làm gì! Lý Hạc Dương ôm đầu mình, lăn từ trên đất đứng lên, hổn hển đuổi theo.

"Gà con, gà con! Tớ sai rồi tớ sai rồi, cậu đợi tớ đừng đi nhanh như vậy... Làm sao lại cà nhắc cà nhắc... Đụng phải ngón chân rồi? Phù... Đáng đời! Cho cậu đá loạn...."

Quý Nhiên khập khiễng về đến nhà, trời đã tối sầm, Quý Thành Xuyên ngồi trên bàn ăn đọc báo, dì giúp việc đang bưng thức ăn lên bàn, thấy Quý Nhiên tha túi to túi nhỏ về, vội vàng buông chén đĩa qua đón: "Làm sao muộn thế này mới về?"

Tài xế nhỏ ló ra từ sau cậu, ấp úng nhìn Quý Thành Xuyên trong phòng: "Quý tiên sinh..."

Quý Thành Xuyên gật đầu, hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy Quý Nhiên đổi giày, đem báo đặt qua một bên, đứng dậy đi đến huyền quan vỗ vai tài xế nhỏ, cười nói: "Vất vả rồi." Lại chỉ bàn ăn, "Cùng ăn đi?"

Tài xế nhỏ nào dám đồng ý, cậu ta hiện tại nhìn thấy Quý Nhiên là muốn khóc, liên tục xua tay nói lời cảm ơn rồi tạm biệt.

Cửa lớn vừa đóng, Quý Thành Xuyên liền ngồi xổm xuống, cầm chân phải Quý Nhiên nâng mắt cá chân lên. Quý Nhiên không phòng bị, trước sau lung lay hai cái, theo bản năng duỗi tay về phía bả vai Quý Thành Xuyên, ổn định cơ thể. Quý Thành Xuyên từ dưới lên trên nhìn cậu, đèn chùm toả ra bóng mờ không rõ sâu trong hốc mắt, hỏi Quý Nhiên: "Chân bị thương?"

Ngón chân cái Quý Nhiên buổi chiều sưng lên, cậu cũng biết tự làm tự chịu, có chút doạ người, mắt cá chân bị cầm cũng run lên. Cậu một bên gỡ tay Quý Thành Xuyên ra, chống trên tường rút chân về, hung hăng nhe răng về phía Quý Thành Xuyên: "Đừng chạm vào con!"

Quý Thành Xuyên dùng sức duỗi tay, từ trên đất đứng dậy, Quý Nhiên khua chân, vừa mới buông chân phải, cả người đã bị Quý Thành Xuyên bế lên, trực tiếp ôm đến sofa.

Quý Thành Xuyên nắm chặt chân phải cậu cởi giày cho cậu, Quý Nhiên đỏ bừng mặt, đạp loạn trên sofa: "...Ông bị bệnh à? Buông tôi ra!"

"Đừng nhúc nhích."

Thanh âm Quý Thành Xuyên trầm xuống, Quý Nhiên theo bản năng nghe lời, tuỳ ý để mình bị cởi tất, chờ đến khi phản ứng lại, đã sớm qua thời gian cáu kỉnh tốt nhất, đành phải quay đầu không nhìn, chỉ coi như mình đã chết.

Dì giúp việc chuẩn bị khăn lông, Quý Thành Xuyên nâng chân Quý Nhiên lên kiểm tra trong chốc lát, trừ việc bị sưng đỏ thì cũng không có vấn đề gì, sắc mặt anh nguôi giận, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"

Không nói lời nào.

"Lại tức giận với cha sao?"

Quý Nhiên nghiêng người trên sofa, quay cổ nhìn đi nơi khác, một bộ có chết cũng không nói. Quý Thành Xuyên lòng mềm đến rối tinh rối mù, đứa con không muốn nói chuyện sẽ không bức ép cậu, nắm lấy bàn chân cậu nhẹ nhàng ấn. Được xoa đến thoải mái, Quý Nhiên liếc mắt quay lại nhìn trộm, Quý Thành Xuyện vừa lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vừa vặn đụng phải nhau. Quý Nhiên như bị bỏng, bả vai mãnh liệt run lên, một giây còn tốt, đột nhiên nâng chân đá Quý Thành Xuyên, đạp người đàn ông ngã ra, cậu nhảy xuống sofa, chạy nhanh về phòng.

Dì giúp việc cầm khăn lông từ phòng bếp đi ra, Quý Nhiên như con chuột túi chạy sượt qua vai bà. Quý Thành Xuyên dựa vào sofa, vừa xoa ngực vừa ngẩng đầu nhìn cậu, khoé miệng nhếch lên, tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

Hai cha con này lại làm cái gì vậy? Dì giúp việc lắc đầu, đành phải đem khăn lông thả về chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro