Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quý tiên sinh..."

Tài xế trán đầm đìa mồ hôi, nghĩ giải thích với Quý Thành Xuyên làm sao bây giờ còn chưa đưa Quý Nhiên đi, nhưng mà Quý Thành Xuyên cũng lười liếc cậu ta, thậm chí cũng không thèm liếc Quý Nhiên một cái, anh đánh giá Lý Hạc Dương, soi từ ngũ quan đến chiếc xe đạp trong tay cậu ra, lại quay lên mặt, nhếch môi, lười biếng mà nở một nụ cười.

Quý Nhiên ở bên cạnh trừng mắt nhìn anh nửa ngày, lão già kia xem ra chính là một bộ dạng lười nhác túng dục cả đêm, đại khái mới vừa tắm xong, áo sơmi trên cùng cài nút lỏng lẻo, tóc không tạo kiểu như thường ngày, vài sợi tóc rơi xuống loà xoà, bị ánh sáng trong xe làm cho lúc sáng lúc tối, càng có vẻ trẻ hơn một chút, như một quả dưa chuột già được sơn màu xanh.

Nhìn thấy Quý Thành Xuyên cười với Lý Hạc Dương, khoé miệng Quý Nhiên giật giật, sải bước đến chắn trước người Lý Hạc Dương, Quý Thành Xuyên cuối cùng cũng dời tầm mắt nhìn về phía cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn này đen sì.

"Làm sao vậy, không phải nói muốn đến trường sao, vì sao không lên xe, còn đứng ở đây?"

Thanh âm của anh có chút trầm thấp, bây giờ lại khàn khàn sau khi thức đêm, Quý Nhiên không biết trong đầu lại liên tưởng đến cái gì, sự chán ghét trong mắt dày đặc có thể hoá thành thực thể. Càng giận hơn chính là, cậu tức giận đến mức bốc khói, thế mà Quý Thành Xuyên lại còn không biết xấu hổ lướt qua vai cậu, nhìn về phía Lý Hạc Dương, cười nói: "Bạn học của Nhiên Nhiên sao? Tên là gì?"

Lý Hạc Dương vừa thấy sắc mặt của Quý Nhiên liền đoán được người đàn ông này là ai, dựa theo tình nghĩa anh em, cậu ta cảm thấy bản thân không nên chủ động chào hỏi Quý Thành Xuyên, ánh mắt soi xét kia cũng làm cậu thấy không thoải mái, có loại cảm giác áp bức khó hiểu. Nhưng dù sao đối phương cũng là phụ huynh, xuất phát từ gia giáo, cậu vẫn lễ phép mỉm cười với Quý Thành Xuyên, hé miệng đang chuẩn bị xưng tên, Quý Nhiên đột nhiên quát lớn: "Tên gì thì có quan hệ gì với ông?"

Quý Thành Xuyên rốt cuộc thu hồi ánh mắt, anh không chút nào để ý đến sự chống đối của Quý Nhiên trước mặt người ngoài, giống như ngươi cha hiền từ nuông chiều đứa con nhỏ thành lão lưu manh, trực tiếp bỏ qua chủ đề khiến con mình không vui, nói với Quý Nhiên: "Muốn cha đưa con đến trường không?"

Quý Nhiên nhấp môi, hung hăng trừng mắt nhìn anh, túm lấy Lý Hạc Dương xoay người bước đi.

Một tay Lý Hạc Dương còn túm xe đạp của cậu ta, vội vàng gật đầu tạm biệt Quý Thành Xuyên, luống cuống nện bước theo sát Quý Nhiên.

Tài xế bị phạt đứng nửa ngày không biết làm sao, nhìn Quý Nhiên lại nhìn Quý Thành Xuyên, không biết có nên đuổi theo không. Quý Thành Xuyên xua tay ra hiệu cậu ta đừng động, tài xế như được đại xá, cúi mình chào rồi chạy về trong xe. Quý Thành Xuyên ngồi sau không động đậy, anh nhìn bóng dáng Quý Nhiên qua gương chiếu hậu, đứa nhỏ tức giận đến té ngã giống như một con lừa nhỏ, đi nhanh về phía trước, đứa bé trai tên Lý Hạc Dương kia đi cạnh cậu cùng cậu nói giỡn, chọc cậu vui vẻ, cho đến khi hai người trong gương biến mất, còn có thể nghe được cậu ta nói cười: "Quý Nhiên? Con gà con?"

Tươi cười biếng nhác trên mặt anh sau khi hai đứa nhỏ rời đi, lập tức biến mất không tăm hơi, sau khi nhìn Quý Nhiên trong gương, tài xế phía trước lén trộm nhìn anh qua gương chiếu hậu. Bọn họ thực ra đã sớm đến cửa tiểu khu, từ xa đã thấy Quý Nhiên bước ra khỏi tiểu khu, tài xế đi theo cậu là công ty mới tuyển, một chút cáu kỉnh cũng không dám có, gấp đến độ xoay vòng, Quý Thành Xuyên nhìn thấy vẻ mặt trêu người biểu tình liền nở nụ cười, sau đấy lại thấy được xe đạp của Lý Hạc Dương. Đứa nhỏ thường xuyên cùng chơi đùa với Quý Nhiên anh không thể nào không biết mặt, liền ra hiệu cho tài xế dừng xe, giống như đã từng nhiều lần như vậy, tránh ở nơi đối diện xa xôi nhìn lén.

Đợi Quý Thành Xuyên một lần nữa nhắm mắt, tài xế đóng cửa sổ xe, khởi động xe tiến vào tiểu khu.

Lý Hạc Dương không biết quan hệ của Quý Nhiên với cha cậu thế căng thẳng đến mức mỗi khi gặp mặt sẽ xù lông, cùng Quý Nhiên đi rồi, cậu ta tóm người lại, giơ tay ngăn chiếc xe, đem gấp xe lại, giục Quý Nhiên cùng nhau ngồi vào phía sau.

"Đừng xụ mặt, tớ thấy cha cậu rất chiều cậu, nếu tớ dám quát cha tớ như vậy, ông ấy phải đánh gãy chân tớ mất."

Quý Nhiên liếc mắt hình viên đạn, Lý Hạc Dương giơ tay đầu hàng: "Được được được, không nói nữa."

Quý Nhiên nhìn cậu ta trong giây lát, đột nhiên duỗi tay nắm cằm cậu ta quay về phía trước. Lý Hạc Dương lúc này không dám chọc cậu, Quý Nhiên nắm đầu cậu quay ngang quay dọc như đang thẩm tra. Quý Nhiên cau mày ngó trái ngó phải, nghĩ đến ánh mắt Quý Thành Xuyên nhìn khuôn mặt này, cùng tươi cười nhão nhoét kia, càng nghĩ càng phiền lòng, một cỗ lửa giận lại dâng lên, sức lực trên tay không khỏi tăng vụt, Lý Hạc Dương "Aiz---" một tiếng, bỏ tay cậu ra duỗi đầu về: "Làm gì thế? Đột nhiên tỉnh ngộ muốn so độ đẹp trai với tớ sao?"

Quý Nhiên trừng cậu ta: "Cậu bị thần kinh à!"

Lý Hạc Dương dậy sớm, đạp xe chạy qua hai khu, một chút cảm tình cũng không nhận được, tức giận đến muốn bóp chết Quý Nhiên, nhưng nhìn cậu đang nghiêm mặt trừng mắt với mình, vốn dĩ đã không có mấy lạng thịt, bây giờ lại càng gầy, thật giống con gà con, trong lòng không đành, như trước mà thở dài: "Cuối cùng tớ làm sao vậy?"

Quý Nhiên cảm thấy đầu mình biến thành một quả bóng đang chực nổ mạnh. Cậu nghẹn trong giây lát rốt cuộc không nhịn được, gào lên với Lý Hạc Dương: "Ông ta nhìn cậu như vậy, hỏi tên của cậu cậu còn muốn nói gì không?"

Lý Hạc Dương không hiểu ra sao, trời đất chứng giám, cậu ta quả thực oan ức muốn chết: "Không phải... Cha cậu thấy tớ làm sao?"

Cái loại ánh mắt này không thể nhớ lại, càng nghĩ càng giận, tức đến muốn phiền, Quý Nhiên không thể nhịn được nữa: "Cậu đã quên ông ta là người như thế nào?!"

Ông ta cùng đàn ông đã làm loại chuyện này!

Lý Hạc Dương phản ứng trong chốc lát, liền như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ.

Quý Nhiên tức đến điên đầu, sau khi gào lên hai tiếng thì bình tĩnh lại một chút. Cậu nắm chặt tay, quyết định thực thi ý tưởng nửa đêm hôm qua hiện ra trong đầu.

"Tối nay có việc gì không?" Cậu hỏi Lý Hạc Dương.

Lý Hạc Dương bị đả kích có chút nghiêm trọng, vẻ mặt xanh xao, vẫn chưa hoàn hồn: "...Làm sao vậy?"

"Cùng tớ đi bắt gian."

"..."

Tài xế taxi tay nắm tay lái lệch một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro