Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thành Xuyên vừa mới vào đại sảnh của Ngân Hà, Phương Đình sải bước từ giữa hai hàng trưởng nhóm nhỏ mi thanh mục tú ra chào đón.

"Ông chủ Quý, đã lâu không gặp đã lâu không gặp."

Quý Thành Xuyên liếc mắt nhìn anh ta: "Có thời gian rảnh đến đây với cậu đây."

Phương Đình trực tiếp kéo anh vào thang máy, như có chuyện lạ mà lắc đầu thở dài: "Không phải thế à, cậu có con liền quên người bạn già như tôi, tôi một tay nắm gia nghiệp lớn như vậy, lẻ loi hiu quạnh, ngay cả một người để tâm sự cũng không có."

Quý Thành Xuyên bị anh ta dính lấy nổi cả da gà, cười mắng: "Lăn sang một bên đi."

Hai người chơi cùng đã chờ sẵn trong phòng, Phương Đình gọi người mang một chai vang đỏ, bốn người sờ bài trên bàn, rối tinh rối mù vừa xào bài vừa nói chuyện phiếm.

"Tôi gọi Bạch Hà tới nhé." Phương Đình nói.

"Ừ." Quý Thành Xuyên châm điếu thuốc, nghĩ đến lời nói với Phương Đình trong điện thoại, hỏi: "Cậu ta sẽ đến?"

"Đến còn không phải vì tìm cậu, được rồi, người ta là sinh viên sạch sẽ, không làm loạn."

Quý Thành Xuyên "ừ" một tiếng, Phương Đình dùng khuỷu tay chọc anh: "Cảm giác cha hiền con thảo thế nào?"

Nhắc tới Quý Nhiên, ánh mắt Quý Thành Xuyên trợt trở nên nhu hoà, bất đắc dĩ nói: "Nếu thật là cha hiền con thảo tôi sẽ thắp nhang cảm tạ, mỗi ngày đều đen mặt với tôi, cáu kỉnh gì đâu."

Phương Đình với chuyện nhà của ông bạn già này biết rất rõ, anh bị ánh mắt nhu tình như nước của Quý Thành Xuyên kích thích đến giật mình: "Ôi ôi" rồi nhe răng cười, mỉa mai anh: "Cậu thích quá nhỉ."

Người chơi cùng nịnh nọt: "Tính Quý tổng còn tốt, thằng nhãi nhà tôi cũng leo lên đầu, nửa ngày không đánh đã lên cơn."

Quý Thành Xuyên cười như không cười liếc anh ta: "Đúng không."

"Không phải à!" Người chơi cùng nói đến kinh nghiệm dạy con rất hào hứng, truyền thụ kinh nghiệm: "Không phải tôi nói, Quý tổng, đứa nhỏ đang tuổi dậy thì, phải đánh, cái gì thuyết phục dạy dỗ, thông qua giáo dục, cũng không có tác dụng! Mấy thằng nhãi choai choai biết cái gì, nghĩ đến bản thân đủ lông đủ cánh, có thể bay, đem bỏ đói một ngày, liền khóc lóc nỉ non quay về, vẫn chỉ là trẻ con thôi..."

Phương Đình thấy lông mày Quý Thành Xuyên dần nhướng lên, liền hớn hở cắt lời anh ta: "Được rồi được rồi, ông chủ Lý, phương pháp này của anh đối với tiểu công tử Quý gia không áp dụng được, nhà người ta là làm từ nước đường, ngậm trong miệng còn sợ đau."

Quý Thành Xuyên từ chối cho ý kiến, híp mắt nhả khói.

Chơi đến lượt thứ hai, cửa phòng bao có tiếng gõ, quản lý dẫn một chàng trai đi vào, đúng là Bạch Hà.

Quý Nhiên nhảy xuống giường chân không đi xuống tầng, dì giúp việc bị doạ sợ nhảy dựng lên: "Làm sao vậy Nhiên Nhiên?"

"Đi bắt lão lưu manh!"

"Ôi tiểu tổ tông ơi!" Bà vội kéo cậu lại, không biết nên trách cậu không được gọi Quý Thành Xuyên là lão lưu manh, hay là lừa Quý Nhiên cho qua, quả thực có chút dở khóc dở cười: "Bây giờ đã mấy giờ rồi, bây giờ đi tìm Quý tiên sinh làm gì? Có chuyện gì thì chờ ngày mai nói sau?"

Quý Nhiên nhấp môi nhìn bà, không nói lời nào, tất cả đều không nói gì.

Dì giúp việc không thể nhìn thấy biểu tình này của cậu, bướng bỉnh, ánh mắt đen láy trừng mắt nhìn chằm chằm bà, như muốn quét hết những thứ bẩn thỉu trong lòng người lớn.

"Aiz." Bà thở dài, dù sao cũng không thể để Quý Nhiên thực sự đuổi theo, trước tiên lui bước nói: "Cho dù có tìm, cháu cũng biết tìm ở đâu?"

Đây thực sự là một vấn đề, Quý Thành Xuyên đã đi hơn một tiếng, cậu thật sự không biết nên đi đâu bắt người, dì giúp việc nhất định cũng không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói cho cậu. Nghĩ lâu như vậy, lão già khốn kiếp kia cũng không biết làm đến bước nào rồi, cả người Quý Nhiên như bị ném vào chảo dầu, cháy khét đến khó chịu.

Dì giúp việc thấy cậu từ bỏ, trong lòng cũng thở phào một hơi, bà đưa người trở lại giường, không thể đứng bằng chân trần. Chuẩn bị nửa ngày, châm chước nói với Quý Nhiên: "Nhiên Nhiên, cha cháu có một mình... Ông ấy phải có cuộc sống của riêng mình, phải có... có một số nhu cầu cần giải quyết... Ông ấy là người trưởng thành, là người lớn, không giống cháu, cháu có thể hiểu không?"

Có nhu cầu cũng không tìm được người đứng đắn, tại sao lại không đứng đắn ở bên ngoài?!

Quý Nhiên nhìn có vẻ nóng nảy, thực ra nhiều chuyện rất có chừng mực. Cậu cùng bà ngoại gắn bó nhiều năm, rất nhiều lúc so với bạn cùng lứa càng hiểu làm nũng và giận dỗi cũng không thực sự giải quyết được vấn đề, bà ngoại tuổi cao, không thể khiến bà tức giận, tức giận với Quý Thành Xuyên là bản năng, trừ việc có thể làm càn phát cáu với Lý Hạc Dương, phần lớn thời điểm cậu đều có thể nhẫn nhịn.

Cậu biết dì giúp việc coi cậu là đứa trẻ mà đau lòng, không đành lòng khiến bà thương tâm, lời nói đã tới bên miệng liền nuốt trở vào.

Đẩy bà về nghỉ ngơi, nhiều lần bảo đảm sẽ không nửa đêm trốn đi, Quý Nhiên buồn phiền mà nằm trên giường, Lý Hạc Dương vẫn ở đầu bên kia điện thoại đợi cậu, hai người thì thầm một trận, bàn bạc ra một chủ ý.

Tài xế nhỏ sáng hôm sau đi vào cửa Quý gia, hít sâu hai hơi, chuẩn bị giằng co với Quý Nhiên. Không dám nghĩ hôm nay là vô ích, cửa lớn vừa mở, Quý Nhiên cầm cặp đi tới, trực tiếp mở cửa sau ngồi vào.

Tài xế nhỏ vui mừng lái xe, Quý Nhiên ngồi sau câu có câu không nói chuyện phiếm với cậu ta. Quý Nhiên vẫn mang khuôn mặt của một đứa trẻ, chỉ cần không nghiêm mặt thì rất đáng yêu, tài xế nhỏ ngày hôm qua ăn khổ vì cậu, hôm nay nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu vui muốn khóc, từ siêu thị gần nhất ở đâu, đến xung quanh có chỗ nào giải trí, Quý Nhiên hỏi gì cậu ta trả lời nấy, một đường vui vẻ.

Tới trước cổng trường, xe từ từ dừng lại, Quý Nhiên xách cặp sách, một bàn tay đè trên cửa xe, đột nhiên làm bộ lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, anh Tiểu Lâm, bình thường cha em hay đến chỗ nào chơi?"

Quý Thành Xuyên một đêm phong lưu ở Ngân Hà, hôm sau thư ký gọi điện thoại, nhắc hôm nay có bữa tiệc cùng vài vị lãnh đạo trên cục. Từ ăn cơm đến giải trí sau đó, cả một quá trình, cho dù anh giả bộ say rời đi trước, về đến nhà cũng đã là nửa đêm.

Dì giúp việc nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp đi ra đưa cho anh đôi dép, Quý Thành Xuyên liếc mắt một cái lên cửa phòng của Quý Nhiên trên tầng hai, thấp giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Dì giúp việc còn chưa nói tiếp, Quý Nhiên đã bưng một đĩa sủi cảo hấp, vừa dùng tay đút vào miệng, vừa đi ra từ trong bếp.

Cậu đại khái vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, tóc mai vẫn còn hai sợi vểnh lên, mặc chiếc áo ngủ cũ bà ngoại mua cho trước đây, ống quần xắn cái cao cái thấp, hai cổ chân thanh tú lộ ra ngoài, trong miệng phúng phính nhai, cả người thoạt nhìn sạch sẽ lại mềm mại.

Quý Thành Xuyên ở trong chốn ăn chơi tụ tập môt ngày một đêm, có lẽ bị ảnh hưởng của chất cồn, trước kia khi anh xã giao trở về, đối mặt với căn nhà quạnh quẽ chưa từng cảm thấy có cái gì, giờ khắc này nhìn thấy Quý Nhiên trước mắt, trái tim lại giống như bị một bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm chặt, giống như miếng chocolate nhân rượu bị chọc một cái, tràn ra từng luồng nhu tình ngọt ngào mà ấm áp.

Đây là con anh. Anh nghĩ.

Là bé trai đáng yêu nhất trên thế giới, là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, anh hận không thể đem tất cả những điều tốt đẹp nhất dành cho cậu.

Hoá ra có người ở nhà chờ mình trở về là như thế này, là cảm giác ấm áp như vậy.

"Nhiên Nhiên, bữa tối lại không ăn cho tử tế?" Quý Thành Xuyên cười rộ lên, anh rất muốn đem Quý Nhiên ôm chặt trong lồng ngực, đi đến trước mặt nâng tay lên, dừng một chút, vẫn thu trở về, chỉ đem tóc mai vểnh lên của Quý Nhiên sửa lại.

Mùi khói, mùi rượu, mùi nước hoa, mùi son phấn khó ngửi, cùng với mùi sữa tắm xa lạ.

Quý Nhiên ngẩng đầu lên, gạt tay Quý Thành Xuyên ra, tầm mắt vừa chuyển, đã thấy gần cổ áo anh có một vết đỏ như ẩn như hiện, không giống với son môi, chính là một... dấu hôn.

Quý Thành Xuyên không biết đại nạn vừa rơi xuống, còn muốn tán gẫu vài câu với con mình: "Thực xin lỗi, hôm nay có xã giao, về muộn. Có nhớ cha không?"

"Hừ."

Quý Nhiên từ trong mũi phun ra một hơi lạnh, xoay người đem cái đĩa quăng lên bàn ăn, lên tầng trở về phòng.

Quý Thành Xuyên đối diện với dì giúp việc, lắc đầu, cười đến bất đắc dĩ.

"Vật nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro