Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thành Xuyên không biết bản thân đã bị một quả đạn pháo nhắm vào.

Ngày hôm qua dì giúp việc lặng lẽ gọi điện cho anh, nói Quý Nhiên nhớ anh. Tuy lời này cơ bản không thể tin được, nhưng nghe vào tai cũng làm cho anh động tâm. Việc cần xử lý đã xong, quả thật cũng nên trở về nhà nhìn xem, kết quả vừa mới lên xe liền nhận được điện thoại của Phương Đình, muốn anh đến Ngân Hà, có việc muốn nói.

Quý Thành Xuyên nhắm mắt xoa mi tâm: "Tôi phải về nhà nhìn qua."

"Ây dô, còn con sao? Phương Đình ở bên kia cười nhạo: "Nhìn cái gì chứ, chờ tiểu tổ tông kia lại chửi là biến thái hả?"

"Câm miệng đi, so với cậu còn tốt hơn."

Phương Đình cười ngất một lúc lâu sau mới ngừng, nói: "Được rồi, lại đây đi, mấy người già bên trên đến ăn cơm, tôi cũng kêu trợ lý Lý tới, cậu cũng đến chắn cho tôi một ván. Về muộn một ngày con cậu cũng không chạy được."

Quý Thành Xuyên chỉ đành cúp điện thoại, dặn tài xế quay đầu đến Ngân Hà. Vốn định tốc chiến tốc thắng, không chú ý uống nhiều mấy chén, sau khi ăn xong lại đi ca hát, Phương Đình gọi mấy cô gái trẻ tuổi vào tiếp khách, năm sáu người trên bàn cơm đều xao động đứng lên, đều tự lên tầng tìm chỗ giải quyết, cũng có mượn rượu làm càn, lôi lôi kéo kéo xả ngay tại chỗ.

Anh tìm cớ say trở về phòng mình, tính toán tắm rửa cho bớt mùi rượu sẽ về nhà, tắm được một nửa nghe thấy tiếng cửa phòng mở, tưởng Phương Đình, Quý Thành Xuyên cũng không nhìn nói: "Gọi điện cho tài xế của tôi, hai mươi phút sau đến đón tôi."

Người tới không nói chuyện, Quý Thành Chuyên chỉ nghĩ Phương Đình đang làm cái quỷ gì, vừa muốn ra ngoài, phía sau lưng dán lên một thân thể ấm áp, hai cánh tay thon dài đang nắm vòng eo anh, ngón tay từ từ vuốt ve xuống bụng dưới.

Quý Thành Xuyên không có ngăn cản đôi tay kia, cho dù đôi tay này đang trêu chọc chính mình, tự mình tắm rửa. Sau khi lau sạch bọt, anh vén mái tóc ẩm ướt, xoay người đem người đặt trên bức tường thuỷ tinh, đầu gối đỉnh lên đũng quần cậu trai, bộ phận nào đó đã phồng dựng lên, càng thêm cứng ngắc.

"Sao cậu lại đến đây?" Anh cúi đầu cắn một ngụm lên cổ Bạch Hà: "Phương Đình gọi cậu tới?"

Bạch Hà mặc một chiếc áo sơmi, ướt sũng dính trên người, sau khi đối mặt với Quý Thành Xuyên mọi thủ đoạn non nớt của cậu ta đều bị lật tẩy, ngượng ngùng mà thu hồi tay, nhỏ giọng than thở: "Là tôi gọi điện cho Phương Đình hỏi."

Nhếch miệng, còn nói: "Anh đã lâu không có tìm tôi."

Cậu ta chỉ đến vai Quý Thành Xuyên, cả người lại bị kẹt ở giữa, chỉ có thể ngẩng cổ ngước nhìn Quý Thành Xuyên, lông mi chớp chớp, hình bóng trong đôi mắt đều là Quý Thành Xuyên. Buổi tối uống xong rượu vang đỏ trong cơ thể không có phát huy, bị hơi nước trong phòng tắm bốc lên, Quý Thành Xuyên xao động, một tay kéo người đưa vào phòng ngủ.

Xong việc, Quý Thành Xuyên tựa vào đầu giường nhả khói, chuẩn bị gọi điện cho tài xế, Bạch Hà dựa vào ngực anh nghịch ngón tay đột nhiên giật mình, nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Mấy ngón tay đang tìm tên trong danh bạ của Quý Thành Xuyên không dừng lại, trong lòng tính toán một chút sinh nhật sang năm của Quý Nhiên tặng cậu cái gì, thuận miệng hỏi: "Muốn cái gì?"

"Không muốn cái gì." Bạch Hà nhấc chân khoát lên lưng anh, làm nũng: "Muốn anh bên tôi nhiều một chút."

Quý Thành Xuyên dừng một chút, rũ mắt nhìn Bạch Hà, góc độ này có thể nhìn thấy mái tóc mềm cùng lông mi cong vút của cậu ta, cậu trai cuộn mình bên cạnh anh, có vẻ thực nhỏ yếu.

Hoá ra Bạch Hà cũng chỉ có một xoáy tóc.

Anh đặt di động về trên tủ đầu giường, dụi tắt tàn thuốc.

"Ừ. Ngủ đi, ngày mai đưa cậu đi mua quà."

Quý Nhiên rộp rộp hai miếng đem kem ốc quế nhai hết trong miệng, răng hàm cùng quai hàm đều cắn chặt, cách máy chơi game cùng tủ kính, hung tợn nhìn chằm chằm vào hai người trong cửa hàng.

Lý Hạc Dương nghe cậu nói một nửa đột nhiên tắt tiếng, theo ánh mắt nhìn qua, thấy Quý Thành Xuyên, trong lòng "Ôi chao" một tiếng.

Cậu cẩn thận quan sát phản ứng của Quý Nhiên, tiêu điểm của Quý Nhiên lại từ người Quý Thành Xuyên dời sang chàng trai bên cạnh.

Trắng, gầy. Trắng giống như người bệnh, gầy như cây sậy, một bộ yếu đuối, ẻo lả. Dường như chưa hiểu việc đời, cầm lấy đồng hồ Quý Thành Xuyên chọn cho mình vô cùng vui mừng, trên mặt đều toả sáng!

Hừ! Lão già không biết xấu hổ Quý Thành Xuyên này, cái gì mà chuyện của công ty, đều nói láo!

Chàng trai nhìn Quý Thành Xuyên, kính nể cùng cảm mến trong mắt đều nồng đượm như có thực thể, trước mặt mọi người, ước gì mọi người có thể nhìn ra quan hệ của hai người. Không, rõ ràng như vậy, căn bản là rõ như ban ngày. Anh ta có vẻ như không hơn mình mấy tuổi, Quý Nhiên nhớ lại sáu năm trước bà ngoại gào lên câu kia với Quý Thành Xuyên --- Cậu ta có thể làm con của cậu!

Cậu có chút bừng tỉnh hiểu ra, xem ra khẩu vị của Quý Thành Xuyên vẫn luôn thế này.

Thực ghê tởm.

Mắt thấy sắc mặt Quý Nhiên càng ngày càng đen, một bộ muốn xông lên tất cả cùng chết, Lý Hạc Dương nhịn không được kéo tay cậu, khuyên: "Gà con, cậu đừng xúc động, đây là trung tâm thương mại, đừng để mất mặt nhé!"

Quý Nhiên lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Tớ mất mặt? Cậu mù à? Tớ với lão lưu manh kia rốt cuộc ai mất mặt hơn?"

"Ây tớ không có ý này..." Lý Hạc Dương vô cùng đau đầu không biết phải làm sao*, sợ trực tiếp khơi chuyện với vị tổ tông này: "Tớ là sợ cậu không nén giận được, để cậu với cha cậu đều thành khó coi thôi. Người đến người đi, cậu nhẫn nhịn một chút."

*Nguyên gốc: Một cái đầu hai cái đại, dùng để chỉ một chuyện nào đó quá mức phiền toái, hoặc bản thân quá mức xui xẻo, vì thế làm cho đau đầu bất lực. Bản thân không có cách nào giải quyết, đối với chuyện này vô cùng đau đầu.

Cha?

Trong lòng Quý Nhiên nổi lên cơn giận như thiêu như đốt, từ này của Lý Hạc Dương như một luồng gió được Bồ Tát niệm, từ nơi hư vô mịt mờ thổi tới, thổi cho cậu thực sự thanh tỉnh.

Cậu nghĩ ra một diệu kế tuyệt vời, nghiến răng nghiến lợi mà nở nụ cười: "Cậu nói đúng, không thể khiến ông ta khó coi, tớ đi làm cho ông ta đẹp mặt!"

Lý Hạc Dương một phen kéo không lại, cậu đã đi nhanh sang cửa hàng bên kia, để lại Lý Hạc Dương ở phía sau giật tóc không biết làm sao.

"Cha."

Quý Nhiên đẩy cánh cửa thuỷ tinh nặng trịch, gọi đến giòn tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro