Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha."

Đầu tiên Quý Thành Xuyên thậm chí còn không kịp phản ứng nghĩ đây là tiếng gọi mình, trong sáu năm anh ở bên cạnh Quý Nhiên số lần có thể nghe thấy từ trong miệng cậu gọi ra cũng chỉ đếm trên một bàn tay, huống hồ lại ở thời gian cùng địa điểm này, Quý Nhiên thực sự không nên xuất hiện.

Anh đơn thuần theo bản năng quen với giọng nói của Quý Nhiên, với bước chân cùng hơi thở của cậu, hoặc nói là, là bản năng đối với Quý Nhiên, đột nhiên quay đầu lại.

"Cha, vừa khéo nha," Quý Nhiên vô cùng trong sáng, ánh mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng Quý Thành Xuyên, ánh mắt lão già kia có chút kinh ngạc, sự kinh ngạc kia càng giống như chứng thực có gian tình với người đang ngồi bên cạnh anh, càng cổ vũ thêm ý chí chiến đấu của Quý Nhiên. Cậu lập tức đi qua, khá tự nhiên mà ôm lấy cánh tay Quý Thành Xuyên: "Cha, cha ở trong đây làm gì thế? Vì sao không trở về nhà?"

Cậu còn nhẹ nhàng tựa đầu lại gần, hoá ra cậu chỉ cao đến ngực Quý Thành Xuyên, như một chú dê con dịu dàng nhu thuận dựa sát vào chủ nhân làm nũng, ánh mắt lại như con dao nhỏ, bắn về phía Bạch Hà trước mặt.

"Anh này là ai?" Cậu ngẩng đầu lên, giả bộ vô tội hỏi Quý Thành Xuyên.

Bạch Hà bị sự xuất hiện của Quý Nhiên làm ngây ngẩn cả người, giống như bị bắt gian mà không được tự nhiên, ánh mắt Quý Nhiên nhìn cậu ta quả thực làm cho cậu ta ở phía sau sợ hãi, chỉ có thể khẩn trương mà nhìn về phía Quý Thành Xuyên.

Sau khi Quý Thành Xuyên hết kinh ngạc, giống như hoàn toàn quên đi cục diện hiện tại, nhìn thấy Quý Nhiên như chú gà chọi nhỏ, ý cười trong mắt anh muốn tràn hết ra ngoài, hơi nhướng mày hỏi: "Hôm nay không đi học à?"

"Vì sao cha lại ở đây?"

Một mình Quý Nhiên vẫn đang cố diễn, Quý Thành Xuyên lại đáp lời cùng cậu, cậu liền không khống chế được bản thân đâm chọt, hơn nữa, dựa vào cái gì mà Quý Thành Xuyên lại một bộ như không sao thế kia?!

Quý Thành Xuyên cười: "Sao vậy, nhớ cha à?"

Quý Nhiên gần như muốn chửi ầm lên, nhớ đến lời dặn của Lý Hạc Dương, nhếch miệng nhịn xuống, đến mức đỏ bừng cả tai, trừng Quý Thành Xuyên: "Cha, cha lại nằm mơ rồi."

Cậu muốn quay đầu phát tiết nỗi giận lên người Bạch Hà, lại bị Quý Thành Xuyên rút tay ra ôm lấy vai, ngay sau đó, đỉnh đầu đã bị hôn một cái.

Không đợi cậu phản ứng lại, Quý Thành Xuyên đã buông cậu ra, gật đầu nói với đám nhân viên bán hàng đang không biết gì đứng bên cạnh: "Để mọi người chê cười rồi, là con tôi."

Lý Hạc Dương bám ngoài cửa nhìn lén, bị một màn này làm cho sợ tới mức nắm chặt quần áo trước ngực, sợ Quý Nhiên nổi giận, chỉ vào mũi Quý Thành Xuyên mắng "biến thái", cũng may Quý Nhiên chỉ run một cái trong nháy mắt, mới vừa phun ra một tiếng "ông...", đã bị nhân viên bán hàng nhiệt tình gạt ngang: "Ai chà, thật đáng yêu, Quý tổng, vậy ngài cũng mua cho cậu chủ nhỏ một cái đồng hồ đi?"

Quý Thành Xuyên liền hỏi Quý Nhiên: "Muốn gì? Cha mua cho con." Anh quét mắt qua hai quầy, dắt Quý Nhiên đi qua, chỉ vào một mẫu: "Cái này thế nào?"

"Tôi không..."

Quý Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới tình huống sẽ trở thành thế này, Quý Thành Xuyên sẽ kích động lúng túng trở thành trò cười cho thiên hạ trong dự đoán của cậu hoàn toàn không có xảy ra, thậm chí rất có hứng thú đi chọn đồng hồ, ngược lại bản thân mình còn bị anh dắt mũi.

Cậu giãy dụa quay đầu lại nhìn nam sinh kia, trong tay Bạch Hà còn cầm chiếc đồng hồ Quý Thành Xuyên tuỳ tiện cho cậu ta, ngơ ngác mà nhìn bọn họ.

Quý Nhiên cắn môi, đem lời từ chối muốn thốt lên nuốt ngược trở về, túm lấy vạt áo Quý Thành Xuyên, chỉ vào Bạch Hà nói: "Cha, muốn cái này cơ."

Lý Hạc Dương vỗ trán mình một cái, tổ tông của tôi ơi!

Việc này vốn không có gì khó, Quý Thành Xuyên nhìn về phía nhân viên bán hàng, ai ngờ nhân viên bán hàng lại khó xử, giải thích: "Cái này... Ngại quá thưa ngài, mẫu này có hạn, bốn cửa hàng chỉ có một cái. Thực ra các mẫu khác của chúng tôi cũng rất tinh xảo, càng thích hợp cho thanh thiếu..."

Quý Thành Xuyên cúi đầu hỏi Quý Nhiên: "Đổi cái khác nhé?"

Quý Nhiên không nói lời nào, quật cường mà trừng mắt với Quý Thành Xuyên.

Bạch Hà đột nhiên cảm thấy luống cuống chân tay.

Nếu vừa nãy xấu hổ như bị kim chích vào lưng, chỉ trong chớp mắt cậu ta nhìn về phía cha con hai người họ, bao gồm cả nhân viên bán hàng đứng đằng sau họ, một nỗi khó xử mãnh liệt cùng uỷ khuất giống như lò xo cuốn chặt trong lòng cậu ta. Cậu ta cảm thấy bản thân như đang trần trụi đứng ở đây, thân phận của cậu ta mọi người nhìn thấy đã hiểu, chiếc đồng hồ trong tay nhất thời như củ khoai lang nóng bỏng, giống như thứ vốn không nên thuộc về cậu ta, khiến cậu ta đỏ bừng mặt.

"Bạch Hà, cậu thấy có được không?" Quý Thành Xuyên nâng cằm chỉ chỉ chiếc đồng hồ nhân viên bán hàng đang cực lực giới thiệu, ý đồ lại quá rõ ràng.

"À... Rất tốt." Bạch Hà chạy nhanh qua đem đồng hồ đặt xuống, tay chân cũng không biết nên để vào đâu, khẩn trương nắm lấy quần của mình, cố gắng nở nụ cười: "Đều rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro