Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân viên bán hàng đem hai chiếc đồng hồ đóng gói riêng tới, Quý Thành Xuyên nhận lấy, một cái đưa cho Quý Nhiên, một cái khác đưa cho Bạch Hà. Trong lòng anh biết đã làm cho đứa nhỏ này tủi thân, nên cười ôn nhu với cậu ta: "Sinh nhật vui vẻ."

Bạch Hà không dám nhìn Quý Nhiên, đương nhiên cũng không dám đối mặt với Quý Thành Xuyên. Cậu ta hơi xấu hổ khi nhận phần quà này, thực ra trong lòng cũng không quá vui vẻ, nhưng cũng hiểu được nỗi không vui này chẳng thể trách ai, là cậu ta cam tâm tình nguyện, tự làm tự chịu.

Bạn xem. Cậu ta tự nói với bản thân, mình cho đến giờ đều đang làm bộ. Quý Thành Xuyên chỉ cười cười với mình, là những gì không vui vừa rồi như thể đã bay đi quá nửa.

Biểu tình của Quý Nhiên lại đột nhiên trở nên cổ quái.

Sinh nhật?

Cậu nhìn Bạch Hà, nghiền ngẫm hai chữ này. Sinh nhật đối với Quý Nhiên mà nói cũng không phải ngày tuyệt vời gì, nếu có hồi ức nào tốt đẹp thì cũng ở sáu năm trước, đã bị cậu niêm phong cất giữ đi không muốn đụng vào. Sáu năm sống đơn độc cùng bà ngoại, tất cả những ngày lễ tràn ngập mùi vị đoàn tụ cả gia đình kỳ thật đều làm cho cậu rất mâu thuẫn.

Cậu không có.

Sinh nhật lúc cấp hai trước kia đều rất gian nan, cậu cũng không mời bạn học đi ăn đi hát, ngày sinh nhật cậu bà ngoại sẽ dậy thật sớm, mua một đống đồ ăn tươi mới, làm một bàn đồ ăn phong phú cho cậu. Đối với người già thì nghi thức cũng chỉ thể hiện như vậy thôi. Quý Thành Xuyên sẽ cho người đưa tới món quà được đóng gói tinh xảo, nhưng những món quà này vĩnh viễn đều mang số mệnh bị ném đi, trở thành một thứ đồ rách nát như cậu.

Sau đó, cậu phải thật cẩn thận mà hết sức nói ngọt, trấn an bà ngoại đang giận dữ, cố gắng ăn sạch bàn ăn bà ngoại vất vả làm ra, kỳ thực đồ ăn có chút mặn.

Bà ngoại lớn tuổi, vị giác có chút giảm, Quý Nhiên cũng chưa từng nói với bà. Cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập đến những năm tháng trưởng thành hư vinh nhất của trẻ nhỏ, chính bản thân cũng muốn cùng người một nhà trải qua thật tốt đẹp, muốn một phần quà sinh nhật tràn ngập tình yêu thương.

Suy nghĩ mang theo kỳ quặc của trẻ nhỏ: càng không chiếm được càng để ý, càng để ý càng thích thú lại ra vẻ như rất ghét bỏ, hơn nữa còn chắc chắn rằng, mọi người đều giống nhau, để ý như chính mình, ai xem như lờ đi chính là đang giả bộ.

Trước khi cậu chạy vào trong cửa hàng cũng không biết Quý Thành Xuyên chọn quà sinh nhật cho Bạch Hà.

Nhưng vậy thì thế nào? Cậu lập thức phản bác chính mình, sinh nhật thì sao, người này cũng không phải trẻ nhỏ, sinh nhật cũng không thể trở thành màng chắn cho mối quan hệ loại này với Quý Thành Xuyên!

"Vậy... Tôi đi về trước." Bạch Hà nhỏ giọng nói.

Quý Thành Xuyên gật đầu: "Để lái xe đưa cậu về."

"Không cần không cần," Bạch Hà bây giờ nào dám ngồi trên xe Quý Thành Xuyên, cậu ta cẩn thận liếc mắt nhìn bộ mặt đen như đáy nồi của Quý Nhiên, câu nệ nói: "Tôi ngồi xe điện ngầm trở về."

Quý Thành Xuyên cũng không khuyên nữa, Bạch Hà cầm quà xoay người như muốn chạy trốn, chân còn chưa bước ra được một nửa, đã bị Quý Nhiên quát.

"Chậm đã!"

Bạch Hà mặt ủ mày ê mà quay đầu lại, Quý Nhiên bước lên hai bước, đem đồng hồ Quý Thành Xuyên mua cho cậu dúi vào ngực Bạch Hà, khoé miệng nhăn nhó, cau mày vẻ mặt ghét bỏ: "Ai hiếm lạ đồng hồ của anh."

Nói xong, không đợi bất kỳ ai phản ứng, cậu tiến lên một bước đi ra ngoài.

"Ah..." Bạch Hà bất ngờ không kịp đề phòng, không biết có nên nhận hay không, mờ mịt nhìn Quý Nhiên rồi lại nhìn Quý Thành Xuyên, Quý Thành Xuyên nói: "Cho cậu thì cầm đi." Cầm áo khoác lên, cũng đi nhanh ra ngoài, ra ngoài cửa xoay còn đụng phải Lý Hạc Dương.

"À, chú..." Lý Hạc Dương cũng bối rối giữa việc đi trước chạy theo nghé con Quý Nhiên, hay là nói một tiếng với Quý Thành Xuyên rồi mới chạy theo, trong lòng mắng bản thân mình như thiếu nợ, làm sao lại lôi kéo Quý Nhiên đến đây cùng mua quà.

Quý Thành Xuyên không nói lời thừa với cậu ta, trực tiếp hỏi: "Người đâu?"

Lý Hạc Dương chỉ chỉ tầng hai, Quý Thành Xuyên vỗ vai cậu ta: "Đợi lát nữa mọi người cũng nhau ăn cơm."

Bạch Hà từ đằng sau đi tới, Lý Hạc Dương tự hỏi một giây, đem con bạch tuộc bông mình vừa gắp được trong máy gắp thú cho cậu ta, có chút xấu hổ cười: "Sinh nhật vui vẻ!" Xoay người chạy hai bước, lại do dự mà quay đầu lại nói: "Con gà con kia... Chính là người bạn vừa rồi của tôi, bà ngoại cậu ấy vừa mới mất. Cậu ấy tuỳ hứng, anh đừng so đo cùng cậu ấy."

"Chúc vui vẻ!"

"Cảm ơn... Cảm ơn..." Bạch Hà đang cầm đồng hồ và thú bông đầy trong lòng, mờ mịt nhìn theo hướng ba người dần rời đi.

Quý Thành Xuyên tìm thấy Quý Nhiên trước máy gắp thú bông.

Cách Quý Nhiên gắp thú bông vô cùng bạo lực, cần điều khiển lung lay như sắp đổ, "Tạch tạch" khống chế nút bấm, cả quầy gắp thú như rung chuyển.

Quý Thành Xuyên nhìn thấy cậu trong lòng như được rót mật, vẻ thương tâm khi trước bị mắng "biến thái", đã bị mấy tiếng "cha ơi" Quý Nhiên gọi như băng tan tuyết tàn, thấy Quý Nhiên thế nào cũng thật ngọt, hận không thể ôm người xoay hai vòng.

Anh đi ngang qua một đám đông thanh niên và trẻ em, từ sau lưng ôm lấy Quý Nhiên trong ngực, cầm lấy tay cậu, tự nhiên mà bắt đầu thay cậu thao tác tay cầm điều khiển.

Quý Nhiên bỗng dưng bị bao vây bởi hương vị của Quý Thành Xuyên, bất ngờ không kịp đề phòng, hoảng sợ, nếu như sau lưng cậu có vảy, chỉ sợ nguyên cột sống đều nổ tung. Cậu giống như chú sóc muốn nhảy lên trên, lại bị Quý Thành Xuyên dùng cằm đè trên đỉnh đầu.

"Đừng nhúc nhích." Thanh âm trầm thấp của Quý Thành Xuyên, hầu kết chấn động theo từng sợi tóc mềm truyền tới ót Quý Nhiên, chạm đến tê dại: "Muốn con khỉ kia à?"

Quý Nhiên từ tóc đến ngón chân đều không được tự nhiên, xung quanh người đến người đi, Quý Thành Xuyên nắm tay cậu, cậu giống như bị vây trong lồng ngực Quý Thành Xuyên, phía trước là máy gắp thú, phía sau là lồng ngực của Quý Thành Xuyên, trên mặt cậu từng lỗ chân lông bị sung huyết đến nhỏ máu, ngón chân trong giày cũng trộm cuộn tròn lại, tránh không được động cũng không xong, chỉ có thể trừng to mắt, cứng nhắc mà nhìn chằm chằm máy gắp thú trước mặt. Quý Thành Xuyên xoay hai vòng cổ tay, tay móc thú chính xác nhả xuống, bắt lấy con khỉ mục tiêu, lắc lư lại nhấc lên, rồi hướng ra ngăn ngoài, lực chú ý của Quý Nhiên bị con khỉ hấp dẫn, lại không khỏi nín thở, nguyện ý quên đi thứ cao lớn đang bám phía sau mình.

Con khỉ thuận lợi được mang ra, bên cạnh không biết từ lúc nào đã bị mấy đầu củ cải đỏ vây lấy, tay vỗ bôm bốp kêu loạn: "Chú thật đẹp trai nha!" Quý Thành Xuyên khẽ cười một tiếng, buông Quý Nhiên ra, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, đem con khỉ đưa cho Quý Nhiên. Quý Nhiên đang tức giận đầy bụng không có chỗ phát tiết, nghe vậy liền túm lấy con khỉ, đưa cho đứa nhóc kêu to nhất bên chân cậu, hung ác mà nói: "Đẹp cái quái gì! Kêu la cái khỉ gì, cho nhóc, cầm lấy!"

Đứa nhỏ không dám nhận, la toáng lên chạy ra xa.

"Còn muốn không?" Quý Thành Xuyên cười hỏi. Không đợi Quý Nhiên, anh chỉ về phía sau: "Đợi lát nữa cha cho con gắp, con quên bạn của con rồi."

"Khụ." Lý Hạc Dương ho hắng, tỏ rõ sự tồn tại của cậu ta.

Vừa rồi đứng ngoài cửa hàng, Lý Hạc Dương liền đứng một bên quan sát nửa ngày, cậu ta thấy hai cha con nhà này ở chung thế nào cũng rất không hợp, Quý Thành Xuyên chiều chuộng Quý Nhiên quá mức, mặc cho cậu phát cáu đến vậy, thế mà còn thấy thích thú.

Một đường đuổi xuống dưới, lại thấy tư thế Quý Thành Xuyên dạy Quý Nhiên gắp thú, cậu ta đột nhiên bừng tỉnh trong chốc lát.

Chẳng lẽ Quý Thành Xuyên đối với Quý Nhiên... Không đúng, ông ấy hoàn toàn xem Quý Nhiên như một đứa nhỏ chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro