Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ký ức của Quý Nhiên từ lúc cúp điện thoại của Quý Thành Xuyên vô cùng hỗn loạn.

Thời điểm mẹ cậu qua đời cậu còn quá nhỏ, đối với cái chết cũng không có khái niệm gì, trong hồi ức có hạn cũng chỉ cảm thấy xung quanh mình ít đi một người mà thôi. Sau đó, từ khi cậu bắt đầu ghi nhớ được tất cả hình ảnh, đều có quan hệ với Quý Thành Xuyên.

Cho đến tận sáu năm trước, bà ngoại đem cậu từ bên cạnh Quý Thành Xuyên rời đi.

Tình cảnh ngay lúc đó cậu vẫn còn nhớ rõ, mỗi một chi tiết, đều giống như những thước phim từng chút từng chút phát lại vô số lần ở trong đầu.

Ngày đó cậu vì bị cảm nên không đến trường, Quý Thành Xuyên cũng không đến công ty, ở lại nhà chăm sóc cậu, cậu uống cháo thuốc* được dì giúp việc ninh nhừ, được Quý Thành Xuyên ôm vào lòng dỗ ngủ trưa. Đây là tật xấu được dưỡng ra từ nhỏ, khi mới vừa mất mẹ mỗi đêm cậu đều náo loạn ầm ĩ, lúc đó cậu ngủ cùng dì giúp việc, nửa đêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc, tỉnh dậy liền khóc, dì giúp việc ôm cậu dỗ dành nửa đêm, bị áp lực mà tâm sức mệt mỏi quá độ. Đây là cậu nghe dì giúp việc trước đây nói, Quý Nhiên không có ấn tượng này, cậu từ lúc nhỏ liền đi theo ngủ cùng Quý Thành Xuyên, Quý Thành Xuyên không có nhà cậu mới tự mình ngủ. Tình huống tự mình ngủ cũng rất ít, trừ phi Quý Thành Xuyên đi nơi khác công tác, cho dù có bận đến muộn cỡ nào, cũng sẽ quay về nhà trước khi trời sáng. Phần giường bên cạnh từ từ lún xuống, chiếc ôm rắn chắc ấm áp, mùi thuốc lá mơ hồ nhợt nhạt cùng sữa tắm mang hương gỗ, cùng với tiếng hô hấp thâm trầm an ổn, thẳng cho đến tận lúc tỉnh lại vào ban trưa kia, điều này vẫn luôn vây quanh trí nhớ của Quý Nhiên.

*Cháo thuốc: nguyên liệu chính là gạo, phối hợp với các dược liệu trong Trung y, là một liệu pháp ăn uống nhằm chữa bệnh, trong đó cháo thuốc có tác dụng dưỡng huyết là chủ yếu, ngoài ra còn có cháo thuốc bổ khí, cháo thuốc kiện tỳ trợ tiêu hóa, cháo thuốc hóa đờm cắt ho, cháo thuốc dưỡng âm và cháo thuốc có tác dụng ôn dương.

Cậu bị tiếng cãi vã phẫn nộ đột ngột cất cao lên của bà ngoại làm tỉnh giấc.

"...Dung Dung mới đi được vài năm?!"

Quý Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà sửng sốt một lát, Dung Dung là nhũ danh của mẹ cậu Diệu Dung, sau khi bà qua đời, sợ Quý Nhiên khó chịu, người trong nhà rất ít khi nhắc đến cái tên này. Thái độ của Quý Thành Xuyên đối với bà ngoại quá rõ ràng, cho dù Diệu Dung qua đời nhiều năm, cũng không có một chút vô lễ đối với bà ngoại, vẫn luôn cho bà là mẹ của mình mà hiếu kính.

Vì sao bà ngoại lại nhắc tới mẹ, hơn nữa lại phẫn nộ như vậy?

Quý Nhiên vén chăn xuống giường, sợ phát ra âm thanh, ngay cả dép cậu cũng không mang, lặng lẽ đẩy cửa ra, ló đầu ngó xuống xem.

Quý Thành Xuyên đang ngồi trên sofa ở đại sảnh, cùng đối diện với mẹ vợ, nhỏ giọng nhắc nhở bà: "Mẹ, Nhiên Nhiên vẫn còn đang ngủ."

Không nhắc đến còn tốt, vừa nghe thấy lời này, bà ngoài càng thêm tức giận, thanh âm đều run lên: "Cậu còn biết Nhiên Nhiên đang ngủ? Trong lòng cậu còn có đứa con Nhiên Nhiên này không?" Khớp hàm bà run run, gương mặt luôn hiền từ lộ ra bối rối cùng hổ thẹn, còn có vẻ mờ mịt khó hiểu bị lừa gạt nhiều năm, những lời chỉ trích ra đến miệng cũng khó khăn: "Tôi đã nói mấy năm nay làm sao lại không thấy cậu có suy nghĩ tái hôn, hàng xóm cũng khen cậu có lương tâm, tôi đau lòng vì Nhiên Nhiên mất mẹ, còn cảm thấy thẹn với cậu... Kết quả cậu căn bản... Cậu ngay từ đầu đã không thích phụ nữ?!"

Quý Nhiên ngây ra một lúc.

Khi đó cậu chín tuổi, đối với giới tính chỉ có nhận thức sơ bộ ngây thơ, nhưng cũng biết nam nữ có khác biệt, bạn nam phải thích bạn nữ, bạn nữ phải thích bạn nam, cha phải thích mẹ, như vậy mới có mình.

Cái gì gọi là không thích phụ nữ?

Cậu đã muốn ra khỏi phòng, sau khi đứng trên lan can tầng hai, từ phía trên nhìn lén Quý Thành Xuyên. Nhìn xuống cũng không thể làm cho người đàn ông này có vẻ nhỏ bé, vẫn là người cha cao lớn anh tuấn như cũ trong lòng Quý Nhiên, vẫn ngồi như vậy trên sofa, áo sơmi sạch sẽ tựa hồ so với trước khi mình ngủ thoải mái hơn một chút, tay phải cầm một điếu thuốc, đối mặt với chất vấn của bà ngoại, ngay cả động tác nhả khói cũng không khó khăn chút nào, giống như thường ngày, thậm chí còn có vẻ điêu luyện hơn bình thường, cha thoải mái, thậm chí chẳng hề để ý cười cười, nói với bà ngoại: "Mẹ đừng nổi giận. Ít nhất, Nhiên Nhiên thực sự là cốt nhục của con và Diệu Dung."

Bà ngoại Quý Nhiên dùng ánh mắt không thể tin được trừng mắt với Quý Thành Xuyên, bà làm giáo sư nửa đời người, dạy người khác thị phi đúng sai, đạo lý tam cương ngũ thường, trăm triệu lần không nghĩ tới lúc về già, lần lượt trải qua nỗi đau mất chồng mất con, đứa con rể hơn mười năm "hoàn mỹ" trong mắt bà, cũng đột nhiên biến thành một ngươi xa lạ vặn vẹo biến thái.

"Vừa rồi đứa bé trai kia..." Bà liếc mắt nhìn tới dấu hôn ái muội lộ ra sau áo của Quý Thành Xuyên, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến khuôn mặt bà có chút vặn vẹo, bà nghĩ đến hình ảnh vừa thấy khi bước vào cửa, người kia cùng Quý Thành Xuyên dính chặt cùng một chỗ với nhau, cậu bé vặn vẹo thở hổn hển... Dịch vị không thể khống chế phun trên mặt đất, bà buồn nôn, bà ghê tởm thay đứa con gái mất sớm không đáng, thay đứa cháu còn nhỏ dại: "Quý Thành Xuyên, cậu chẳng lẽ không sợ trời phạt sao? Đứa bé kia cũng không lớn lắm đi? Sinh viên?" Bà vô cùng đau đớn, thậm chí có chút hoảng hốt, tức giận mắng: "...Cậu ta đều có thể giống như Nhiên Nhiên gọi cậu là cha đấy! Quý Thành Xuyên! Cậu còn biết xấu hổ hay không? Cậu để cho Nhiên Nhiên sau này làm người như thế nào?"

Ánh mắt Quý Thành Xuyên vì những lời này, đột nhiên trở nên âm trầm.

Bà ngoại Quý Nhiên sau khi thốt ra những lời này đột nhiên liên tưởng đến điều gì, bà cứng ngắc tại chỗ, trong nháy mắt mặt không còn chút máu.

"Dung Dung... Dung Dung đã ra đi như thế nào? Dung Dung có biết không? Cậu bắt đầu từ khi nào..."

Quý Thành Xuyên nhấp môi thành một đường sắc bén, suy nghĩ của bà ngoại Quý Nhiên đã phát triển theo hướng càng ngày càng tệ, ánh mắt nhìn mình quả thực giống như đang nhìn kẻ giết người. Anh sợ ầm ĩ đến Quý Nhiên, từ trên sofa cúi người xuống, mở miệng gọi một tiếng "Mẹ", đã bị mẹ vợ giơ tay lên, tàn nhẫn mà cắt đứt: "Đừng gọi tôi là mẹ!"

Sắc mặt bà ngoại tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, Quý Nhiên bị doạ, cơ thể lay động, bàn chân trần ở trên sàn gỗ quẹt thành tiếng.

Hai người vội vàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt Quý Nhiên mịt mờ mà nhìn họ, Quý Thành Xuyên bỗng chốc từ trên sofa đứng dậy, đi nhanh tới cầu thang, ôm lấy Quý Nhiên, nắm lấy cẳng chân cậu mà xoa nắn, nhỏ giọng cười dò xét: "Nhiên Nhiên tỉnh dậy lúc nào thế? Sao không gọi cha?"

Quý Nhiên theo thói quen ôm lấy cổ Quý Thành Xuyên, mắt không hề chớp mà nhìn Quý Thành Xuyên, đôi mắt Quý Thành Xuyên thâm trầm, toàn bộ ảnh phản chiếu ở bên trong đều là anh. Thực ra Quý Nhiên khi đó không biết bản thân suy nghĩ cái gì, đầu óc cậu chỉ toàn một mảnh trống không, không biết có phải bởi vì cảm mạo không, hay là bởi vì tuổi quá nhỏ, lời của bà ngoại cậu cũng không hoàn toàn hiểu hết. Nhưng cậu biết, một chút biến hoá này nọ, nhất định là tại lúc nghe lén ngắn ngủi này, bất tri bất giác đã gieo mầm tai hoạ.

Cậu vừa muốn trả lời câu hỏi của Quý Thành Xuyên, cả người bỗng trống rỗng, bị bà ngoại xốc nách kéo ra từ trong ngực Quý Thành Xuyên.

"Từ hôm nay trở đi, cậu không cần gặp lại Nhiên Nhiên." Bà ngoại gắt gao nắm chặt cánh tay cậu, cậu cảm thấy đau, bầu không khí đầy mùi thuốc súng khiến cho cậu sợ hãi theo bản năng, cậu không dám phàn nàn. Quý Thành Xuyên phát hiện cậu không khoẻ, cau mày tiến lên từng bước: "Mẹ, mẹ nhẹ một chút."

Bà ngoại đem cậu kéo ra phía sau, xoay người liền đi ra ngoài.

"Cậu không xứng." Bà ngoại lạnh lùng nói.

Đây là trong trí nhớ của Quý Nhiên, bà ngoại chủ động nói một câu cuối cùng với Quý Thành Xuyên.

Hiện tại bà ngoại nằm ở ngay trước mặt cậu, không động đậy chút nào.

Quý Nhiên ngồi xổm trên mặt đất không ngừng run rẩy, cậu thật cẩn thận nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của bà ngoại, khớp xương đã cứng ngắc, nắm ở trong lòng bàn tay giống như một nhành cây dị thường không có sinh mệnh.

Rõ ràng buổi sáng trước khi ra ngoài còn tốt, vì cái gì vừa quay về liền trở thành như này?

Trong ống nghe của di động cạnh chân không ngừng phát ra thanh âm trầm ổn của Quý Thành Xuyên, nói ra vị trí của anh, còn bao lâu sẽ đến nơi.

Tiếng xe cấp cứu từ xa truyền tới, làm quấy nhiễu không khí an tĩnh trong nhà, Quý Nhiên đột ngột cảm thấy tất cả trước mắt bắt đầu lay động, đất trời quay cuồng, đủ loại thanh âm ồn ào theo bốn phương tám hướng tiến vào trong tai, tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực, cửa nhà bị mở rầm một tiếng, Quý Thành Xuyên thở hổn hển từng ngụm lớn, xuất hiện trước mắt cậu, phía sau là nhân viên y tế nối đuôi nhau chạy vào.

"..."

Quý Nhiên hơi hé miệng, không phát ra âm thanh, mí mắt vừa khẽ đảo liền ngất đi, rơi vào một lồng ngực ấm áp với tiếng trái tim đang đập thình thịch, có người hôn lên vầng trán thấm mồ hôi lạnh của cậu.

"Đừng sợ, cha đến đây rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro