Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Quý Nhiên tỉnh lại đã là buổi chiều, cậu vùi mình trên chiếc giường êm ái, chóp mũi quanh quẩn hương sữa tắm đậm mùi gỗ xa lạ mà quen thuộc, tựa như trở về buổi chiều sáu năm trước kia.

Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, dì giúp việc bưng chén canh nóng hổi bước vào, thấy Quý Nhiên chớp mắt nhìn mình, "A" một tiếng, kinh hỉ nói: "Nhiên Nhiên tỉnh rồi? Dì đang muốn gọi cháu. Ngủ cả một ngày, đói bụng rồi phải không?"

Vẫn là dì giúp việc sáu năm trước, lúc đầu mời bà đến để chăm sóc Quý Nhiên, giống như một nửa bảo mẫu, mà nuôi nấng Quý Nhiên. Mấy năm trước Quý Nhiên đi theo sống cùng bà ngoại, trong biệt thự chỉ có mình Quý Thành Xuyên, hoàn toàn không cần nhiều người giúp việc, Quý Thành Xuyên cũng không cho bà thôi việc, thứ nhất bà kín miệng, làm việc cũng nhanh nhẹn. Thứ hai anh sợ ngày nào đó Quý Nhiên trở lại, trong lúc nhất thời không tìm thấy người giúp việc chuyên nghiệp sẵn nào, Quý Nhiên lại kén chọn, đã quen ăn đồ ăn của dì, không thích ăn đồ kém hơn dì làm.

Quý Nhiên gọi một tiếng "Dì", để bà đỡ lên ngồi dậy, phát hiện chính mình mặc một bộ áo ngủ mềm mại mới tinh, kích cỡ rất vừa vặn. Nghĩ cũng đã biết ai đổi cho cậu, cậu nhếch miệng, dựa vào đầu giường nhìn xung quanh, trang trí trong phòng ngủ vẫn giống mấy năm trước, không có gì thay đổi.

Dì giúp việc bưng chén canh muốn đút cho cậu, cậu vừa mới tỉnh ngủ, chưa rửa mặt cũng không muốn ăn, khoát tay ý bảo không muốn uống, hỏi: "Ông ấy đâu?"

Dì giúp việc sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hỏi: "Ai? Cha cháu ư?"

Quý Nhiên nhìn bà, không đáp cũng không phản đối, trên mặt không có biểu tình gì.

Chuyện năm đó Quý Thành Xuyên chưa từng nói qua với bà, bà ở Quý gia đợi rất nhiều năm, chủ nhà thích gì bà cũng ít nhiều biết một chút, đoán được tám chín phần.

Thái độ này của Quý Nhiên làm người khác rất khó chịu, dì giúp việc nhớ lại tiểu Quý Nhiên năm đó, cho dù không có mẹ, cậu vẫn được Quý Thành Xuyên thương yêu đến mức nuông chiều hết mực, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu qua uỷ khuất nào, giống như một món đồ chơi nhỏ bằng đường*, lúc nào cũng phải dính lấy cha. Dì giúp việc ở Quý gia đợi lâu, đối với Quý Thành Xuyên có chút thiên vị, cho dù tới bây giờ Quý Thành Xuyên ở nhà cũng chưa từng oán giận mẹ vợ, bà vẫn rất có ý kiến đối với bà ngoại của Quý Nhiên vì đã chia rẽ hai cha con họ.

*Đường Nhân: đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.

Cũng không biết ngần ấy năm bọn họ nói không tốt về Quý Thành Xuyên với Quý Nhiên như thế nào, mới làm cho đứa con ruột tránh cha mình như rắn rết, nếu như bà ngoại không đột ngột qua đời, đứa nhỏ tinh thần hoảng loạn, cậu ngay cả điện thoại cũng không chủ động gọi tới, cho dù bây giờ mọi người về nhà, vẫn như cũ luôn miệng không nguyện ý gọi "cha".

Bà thấy khuôn mặt Quý Nhiên vẫn non nớt như trước, cậu cao lên không ít, nhưng vẫn gầy, từ nhỏ đã gầy rồi, cái cằm nhọn cùng cái mũi cao đều giống mẹ cậu, ngũ quan vô cùng thanh tú, chỉ có ánh mắt có vài phần giống Quý Thành Xuyên, nhưng không có sự sắc bén như Quý Thành Xuyên, mắt hai mí, vẫn là ánh mắt của đứa trẻ, sạch sẽ, cảm xúc gì cũng đều phô bày trong suốt.

Một hồi lâu, dì giúp việc nhớ lại, cậu cùng cha dù sao cũng đã xa cách sáu năm, trưởng thành lên một chút thì tốt rồi, sự lạnh nhạt cùng thái độ thù địch đều không lại với huyết thống và thời gian.

"Quý tiên sinh đi xử lý việc của bà ngoại. Ngài ấy dặn, buổi tối sẽ trở về ăn cơm. Cháu muốn đợi ăn cơm cùng cha không, Nhiên Nhiên?"

Quý Nhiên đột nhiên chau mày, nghĩ muốn phản đối gì đó, nhưng vẫn không mở miệng, vén chăn xuống giường đến phòng tắm: "Cháu đi tắm rửa."

Dì giúp việc đi lấy quần áo cho cậu thay đặt trước cửa phòng tắm, xoay người xuống lầu gọi điện cho Quý Thành Xuyên, nói cho anh biết Quý Nhiên đã tỉnh. Sau khi cúp điện thoại lại không nhịn được thở dài, nghĩ, Nhiên Nhiên trước đây ngoan như vậy, hiện tại lại không thân thiết.

Quý Thành Xuyên cúp điện thoại, thư ký tiến vào báo cáo an bài hậu sự cho bà ngoại, anh chăm chú nghe, gật đầu lắc đầu, gạt bỏ vài đề nghị, cuối cùng dặn thư ký: tiền không vấn đề gì, bà cả đời giảng dạy giáo dục, muốn làm vẻ vang một chút.

Thư ký đang định rời đi, Quý Thành Xuyên gọi cô lại, có chút đăm chiêu hỏi: "Con cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Thư ký mông lung: "Ngài quên sao? Tôi không sinh con."*

*Đinh Khắc: Đinh Khắc Nhất Tộc, DINK - Double Income No Kids, chỉ hai vợ chồng đều có công việc, nhưng không muốn sinh con. Rất nhiều gia đình cho rằng, giáo dục trẻ con là một việc hết sức phức tạp, có gánh nặng kinh tế, chất lượng cuộc sống cũng sẽ giảm xuống. Cũng có nhiều người không muốn chuyện con cái ảnh hưởng đến công việc của họ. Có nữ giới cho rằng, mang thai và sinh con quá vất vả, sinh con còn bị thay đổi vóc dáng. Do đó, càng ngày càng nhiều cặp vợ chồng trẻ vì muốn giữ gìn "thế giới hai người" của họ mà xôn xao trở thành "Đinh Khắc Nhất Tộc".

Quý Thành Xuyên quả thực đã quên, anh cười cười bảo thư ký ra ngoài, thư ký vừa ra khỏi cửa liền chớp mắt với đồng nghiệp: đứa con cuối cùng cũng trở về rồi, sếp tổng vui đến choáng váng.

Không đến mức choáng váng, nhưng mà cũng không kém cho lắm.

Quý Thành Xuyên đi đường đều nhanh gió, lúc xuống tầng còn thuận tay thay mấy thực tập sinh giữ thang máy, ý bảo các cô xuống trước, khiến mấy cô nhóc cuống quít, cửa thang máy vừa đóng lại liền ôm ngực ríu rít nói: "Ông chú già hôm nay làm sao muốn lấy mạng như vậy? Cả người đều là hormone, cậu xem ngài ấy vừa mới nở nụ cười kia? Tớ cam tâm tình nguyện cùng ngài ấy tái hôn sinh con!"

Mấy người lớn tuổi hơn một chút nhịn không được cười nhạo: "Tưởng bở. Con người ta cuối cùng cũng trở về, có thể ngừng tưởng bở không?"

Quý Thành Xuyên đắc ý cả một đường, cách nhà càng gần ngược lại có chút khẩn trương.

Anh hỏi tài xế: "Con cậu bao nhiêu tuổi?"

Tài xế tính toán, trả lời anh: "Tháng sau đã mười hai rồi."

Mười hai với mười lăm cũng không khác nhau lắm, dù sao Quý Thành Xuyên cũng chưa từng trải qua, anh khiêm tốn thỉnh giáo: "Mấy cậu trai nhỏ tuổi này, thích cái gì không?"

Tài xế sao có thể nghĩ đến hôm qua còn lải nhải với Quý Thành Xuyên, hôm nay đã thành sự thực, Quý Nhiên quả thật đã quay trở lại. Anh ta nhìn Quý Thành Xuyên còn thực sự suy tư về một vấn đề đơn giản như vậy, quả thực đau xót thay người làm cha này vội vàng giúp đỡ hiến kế, đưa ra một đống gợi ý, đơn giản như đủ loại đồ chơi, máy chơi game.

Quý Thành Xuyên không quá tán thành, hàng năm anh cho người theo dõi tình hình của Quý Nhiên, đứa nhỏ này không ham chơi, thỉnh thoảng cùng bạn học đi chơi công viên giải trí hay quán internet cũng chỉ đếm được vài lần thôi, rất tự giác.

Tài xế tỏ vẻ đứa nhỏ như vậy thực bớt lo, buổi tối về nhà phải dạy dỗ con mình tiến bộ hơn mới được.

Cân nhắc cả ngày, cuối cùng vẫn là đến cửa hàng bánh ngọt, mua một ít điểm tâm ngọt trước đây Quý Nhiên thích ăn.

Anh cùng đứa nhỏ tách ra đã lâu, cảm tình phải bồi dưỡng một chút, sở thích cũng cần phải tìm hiểu lại lần nữa.

Quý Nhiên bước ra từ nhà vệ sinh, trên đầu trùm một cái khăn mặt, tóc còn dính nước mà nhìn quanh tìm di động của mình, lật qua lại nửa ngày vẫn không thấy đâu, từ cầu thang ló người ra gọi dì giúp việc: "Dì ơi! Dì có thấy di động của cháu không?"

Dì giúp việc đang bận rộn đến quay cuồng trong phòng bếp, cũng hô: "Ở trên cái bàn dài trong phòng giặt dưới tầng một! Dì bây giờ không rảnh, cháu tự lấy nhé!"

"Không sao đâu, dì cứ làm đi!"

Quý Nhiên chạy xuống, quả nhiên tìm thấy di động trong phòng giặt, cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Lý Hạc Dương, mở wechat ra một đống thông báo đỏ, đều đang hỏi cậu không sao chứ? Bà ngoại mất rồi, mong cậu nén bi thương.

Ngày sinh nhật chính là ngày bà ngoại qua đời, quả thật có chút bi thảm.

Quý Nhiên nhấn mở cuộc trò chuyện, trên đó vẫn còn một tin nhắn bà ngoại giục cậu về nhà ăn cơm.

Giờ phút này, Quý Nhiên rốt cuộc mới tỉnh táo nhận thức được, bà ngoại đã mất rồi.

Đồng thời, cậu cũng nhớ lại tối qua bản thân đã khóc gọi điện cho Quý Thành Xuyên như thế nào, cùng việc Quý Thành Xuyên làm sao phá được cửa mà vào, đem mình ôm trong lồng ngực.

Cũng giống như nằm mơ.

Bà ngoại nếu thấy cậu liên lạc với Quý Thành Xuyên, có lẽ sẽ nổi giận mà ngồi xuống đánh cậu.

Ngực của Quý Nhiên đột nhiên như bị khoét rỗng một mảng, từng cơn gió lạnh ào ào quét qua, mũi cay cay. Chính lúc này, cậu nghe thấy tiếng khoá ngoài cửa lớn, có người đang mở cửa.

Là Quý Thành Xuyên.

Quý Nhiên dùng mu bàn tay xoa xoa mũi, đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Quý Thành Xuyên đang đứng ở huyền quan, hai mắt nhìn nhau.

Quý Thành Xuyên không nghĩ tới Quý Nhiên sẽ đi ra từ phòng giặt, anh theo bản năng hé miệng cười, dương dương tự đắc đưa chiếc túi giấy trong tay cho Quý Nhiên, gọi cậu: "Nhiên Nhiên, ăn không? Cha mang cho con đồ ngọt con thích ăn này."

Quý Nhiên đứng tại chỗ, không đến gần cũng không nói gì, nhìn chiếc túi giấy trong tay Quý Thành Xuyên, vẻ mặt có chút nực cười, không chút phập phồng nói: "Con không muốn ở đây. Dẫn con đi gặp bà ngoại, sau đó đưa con về nhà."

Tay Quý Thành Xuyên chậm rãi buông xuống.

Dì giúp việc nghe thấy thanh âm, từ trong phòng bếp đi ra nghênh đón, đối mặt với hai cha con không biết nên làm gì, Quý Thành Xuyên đưa túi giấy và áo khoác cho bà, ý bảo bà tiếp tục làm việc. Cởi giày tiến vào phòng khách, Quý Nhiên quật cường mà đứng tại chỗ, nâng cằm nhìn thẳng Quý Thành Xuyên, Quý Thành Xuyên đi tới trước mặt cậu, nhìn kỹ xem, Quý Nhiên đã cao lên không ít, đã đến ngực của anh, thời điểm rời đi vẫn còn là cây củ cải nhỏ.

Quý Nhiên bất mãn với ánh nhìn chăm chú của anh, cậu nhíu mày lùi về sau từng bước, lặp lại lời nói: "Con muốn về nhà."

Quý Thành Xuyên nâng tay cầm lấy chiếc khăn đang phủ trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa tóc, vẫn như cũ cười nói: "Tại sao không sấy tóc?"

"Bộp!" Quý Nhiên vung tay hất tay anh ra, khăn mặt rơi xuống đất, mái tóc mềm mại rối bời xoã tung xuống, đôi mắt phát sáng, đều là kháng cự cùng chán ghét.

"Đừng chạm vào con". Cậu nói.

Tươi cười trên mặt Quý Thành Xuyên rốt cuộc không thể kìm nén được, độ ấm đột nhiên giảm xuống tột cùng.

Dì giúp việc từ trong phòng bếp ló đầu ra không biết làm thế nào cho phải, bà tuyệt đối không thể nghĩ tới Quý Nhiên sẽ như vậy, không ai từng khiêu khích Quý Thành Xuyên như thế, càng đừng nói là đứa con mà anh nhớ mong ngày ngày, thật đau lòng mà, bà thực sự sợ Quý Thành Xuyên trong cơn tức giận sẽ đánh Quý Nhiên.

Khi đó quan hệ của cặp cha con này quả thực là hết cách!

May thay, di động trong áo khoác của Quý Thành Xuyên đúng lúc vang lên, dì giúp việc chầm chậm lấy di động đưa cho Quý Thành Xuyên, lại không dám ở lại, lúc Quý Thành Xuyên nhận điện thoại liền trở về phòng bếp nhỏ của mình.

Quý Thành Xuyên không lập tức bắt máy, anh tuỳ tiện để điện thoại trong tay vang lên, Quý Nhiên theo bản năng liếc một cái, người gọi điện là một cái tên không rõ nam hay nữ.

"Bà ngoại đã được đưa đi chuẩn bị hậu sự." Quý Thành Xuyên nói kéo sự chú ý của cậu quay trở lại, "Thời điểm tang lễ tự nhiên sẽ đưa con qua."

Quý Nhiên quả thực giống như con cún nhỏ cả người đầy phòng bị, vươn cổ lên định nói tiếp, Quý Thành Xuyên lại nhanh hơn một bước nắm mặt cậu.

Quý Nhiên không đoán được anh sẽ làm như vậy, cậu đã chuẩn bị nên phản kháng thế nào khi bị đánh, đột nhiên má phải chợt đau xót, cậu mở to hai mắt trừng mắt nhìn Quý Thành Xuyên, Quý Thành Xuyên cúi đầu nhìn cậu, híp mắt cười như không cười, ánh mắt có chút kìm nén, nói: "Về nhà? Con quả thật nên sớm trở về nhà." Thanh âm của anh càng rõ ràng từ tốn, Quý Nhiên lại càng cảm thấy vô cùng áp bức, trong lúc nhất thời đã quên giãy dụa, chỉ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nghe anh tiếp tục nói: "Bé ngoan, nơi nào có cha, nơi đó mới là nhà của con."

Nói xong, anh lại nhéo hai cái, buông tay đồng thời khôi phục lại khuôn mặt như người cha hiền từ kia, vỗ vỗ đỉnh đầu Quý Nhiên rồi đi vào thư phòng, vừa đi vừa mở cái điện thoại đang cố chấp reo kia, dịu dàng nói: "Sao thế? Làm sao lại đột nhiên gọi điện vậy?"

Quý Nhiên che mặt tức giận quay đầu, toàn bộ má phải lẫn vành tai đều bởi vì cảm thấy bị mất mặt mà phiếm hồng, ánh mắt giống như dao nhỏ bắn về phía Quý Thành Xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro