Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... Quý tiên sinh."

Dì giúp việc vừa rồi nói quá nhiều, Quý Thành Xuyên đột nhiên về nhà khiến bà khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, bà từ sofa đứng lên chào hỏi, dùng ánh mắt ý bảo Quý Nhiên trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy.

Quý Nhiên không thấy được ám chỉ của bà, cậu nhìn chằm chằm Quý Thành Xuyên, nhìn khuôn mày mắt mũi của anh, lại nhìn hình dáng gương mặt của anh, rồi đem ngũ quan của mình ra so sánh.

Mấy năm qua Quý Thành Xuyên nào được nhận ánh nhìn chăm chú đến thế của Quý Nhiên, cho dù biết lần này là điềm báo nhất định sẽ đến của bão táp vẫn vui như mở cờ trong bụng, sợ dọa đến Quý Nhiên, trên mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm cha như thế?"

Không đợi dì giúp việc lại nháy mắt, Quý Nhiên trực tiếp cất giọng thanh thúy hỏi một câu: "Rốt cục tôi có phải con ruột của ông không?"

Dì giúp việc kiễng chân lùi vào phòng bếp.

Quý Thành Xuyên kinh hãi lắp bắp, đi đến trước mặt Quý Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn thấy ánh mắt của cậu: "Vì sao lại hỏi cái này?"

Quý Nhiên nhíu mày không nói lời nào.

Quý Thành Xuyên nâng tay cậu lên dán lên mặt mình, Quý Nhiên trừng mắt muốn rút tay ra lại bị Quý Thành Xuyên gắt gao nắm chặt, làn da tiếp xúc cũng run lên, Quý Nhiên cắn chặt răng: "Ông làm gì vậy!"

"Con là cốt nhục của cha." Quý Thành Xuyên cầm tay Quý Nhiên để cậu cảm thụ từng góc cạnh khuôn mặt mình, mắt cũng không chớp: "Xương, và thịt, đều là cha cho con."

"Trong thân thể con chảy dòng máu của cha."

Trái tim mãnh liệt nảy lên, một cỗ khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu Quý Nhiên, cậu như bị điện giật mà rút tay về, nhấc chân lên định đạp, Quý Thành Xuyên cười haha, đơn giản mượn lực ngồi trên thảm, một tay đỡ một tay đưa ra nắm đôi chân trần của Quý Nhiên ấn lên ngực: "Đá ở đây này."

Hiện tại Quý Nhiên nhìn thấy anh đều thấy anh già mà không đứng đắn, cậu tức giận đá văng tay Quý Thành Xuyên, nhấc chân lên giấu dưới mông, nâng cằm quát: "Đứng đắn chút đi! Đang hỏi ông đấy!"

Quý Thành Xuyên rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, nghiêng đầu châm lửa, tóc của anh vừa rồi nháo lên rơi vài lọn xuống trước trán, khí chất cũng vì thế mà tùy tiện hơn, Quý Nhiên chống lại ánh mắt như vậy của Quý Thành Xuyên, trong lòng không hiểu sao lại rụt rè.

Cậu bắt đầu khởi binh vấn tội, tự cho bản thân thêm can đảm: "Hôm nay người ở cùng với ông, là ... cái kia của ông sao?"

Quý Thành Xuyên cười: "Người nào?"

"Thì là người kia!"

"Ừ, phải."

Thật không biết xấu hổ!

Trong lòng Quý Nhiên bốc hỏa, ôm đầu gối của mình lớn tiếng chất vấn: "Ông không biết xấu hổ sao? Ban ngày ban mặt, mang một người đàn ông đi mua quà này nọ, lại còn là một người đàn ông nhỏ hơn ông nhiều như vậy, ông biết sẽ dọa người sao?"

Dì giúp việc đứng ở cửa bếp nhìn lén trong lòng thở dài, đứa nhỏ này thực sự là...

Đối với Quý Nhiên, Quý Thành Xuyên kiên nhẫn đến vô hạn, anh đáp: "Hôm nay là tình huống ngoài ý muốn, bình thường sẽ không như vậy."

Quý Nhiên nhấp môi, hỏi ra vấn đề cậu luôn thấy hoang mang: "Ông là đồng tính, vì sao phải kết hôn cùng mẹ tôi?"

Đây vốn là một nan đề khó mà giải quyết, Quý Nhiên ảo tưởng đủ trăm kiểu phản ứng của Quý Thành Xuyên, nói dối, phản bác, coi cậu như đứa nhỏ thuận miệng dỗ dành, hoặc là vẽ ra một câu chuyện xưa ly kỳ... Nhưng mà Quý Thành Xuyên lại như đám tàn thuốc, bình tĩnh đến mức thậm chí hời hợt mà nói: "Nhiên Nhiên, tính hướng con người cũng không phải chỉ có nam và nữ, rất nhiều người đồng loạt có cả hai loại tính hướng này, điều này cũng không có gì là quá kỳ lạ."

"..."

Không đúng, Quý Nhiên hơi hé miệng, tuy rằng câu trả lời của anh khiến cậu không thể phản bác, chỉ là tất cả đều không giống với tưởng tượng của cậu.

Cậu muốn Quý Thành Xuyên thấy xấu hổ, muốn cho anh hết đường chối cãi, muốn nhìn thấy anh không biết làm sao, kinh sợ đến dọa người, không phải đó mới là phản ứng của người bình thường sao? Vì sao ai cũng đều thản nhiên như vậy, chẳng lẽ người sai chính là mình?

Cậu ngoan cố tiếp tục tranh cãi: "Điều này sao giống nhau! Cho dù ông nói được đường hoàng, ông vẫn là thích đàn ông, khi kết hôn ông cũng nhất định nghĩ tới đàn ông, ông căn bản là... căn bản là..."

Quý Thành Xuyên nhìn thấy Quý Nhiên gấp đến độ trắng bệch, bộ dạng nhất định phải cấp cho mình một tội danh, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

"Cái này có làm sao đâu?" Anh ngồi thẳng người, ôn nhu nhìn chăm chú Quý Nhiên: "Nếu cha là người phản bội hôn nhân, cho dù cha không thích đàn ông, sau khi kết hôn cũng sẽ có người phụ nữ khác. Đàn ông hay phụ nữ cũng không thể đại diện cho điều gì, cha chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với mẹ con hay con, như vậy không phải đã đủ rồi sao?"

Anh biết mấy năm nay Quý Nhiên tất nhiên đã bị bà ngoại ảnh hưởng rất lớn, cũng biết con mình đang trong thời kỳ trưởng thành chính trực, đối với vấn đề "tính hướng" vô cùng mẫn cảm, ở phương diện này, Quý Thành Xuyên không muốn coi Quý Nhiên như một đứa nhóc mà lừa gạt, anh muốn tôn trọng nghi hoặc của Quý Nhiên, cũng tôn trọng phẫn nộ của Quý Nhiên, công bằng với cậu, chậm rãi dẫn đường mở mang quan niệm của cậu hơn.

Quý Nhiên còn nhỏ nữa đâu, cậu có quyền nghi hoặc. Cũng vĩnh viễn có quyền tùy hứng nháo loạn bên người mình.

Quý Nhiên cũng không biết Quý Thành Xuyên cân nhắc suy nghĩ cao thâm gì, cậu chỉ cảm thấy cho dù mình hỏi cái gì, Quý Thành Xuyên đều miệng lưỡi sắc bén, cố tình bản thân lại không thể phản bác, giống như một thằng ngốc không có văn hóa vậy.

Trong lòng cậu cuống lên, thốt ra: "Ông nói dễ nghe như vậy, nếu tôi thích đàn ông, chẳng lẽ ông có thể tiếp nhận sao?"

Nghe thấy vậy, Quý Thành Xuyên rõ ràng giây trước còn mỉm cười đã trở nên kinh ngạc, lập tức trong đôi mắt đen như cuồn cuộn nổi lên một cơn sóng lớn, ánh mắt trở nên cực kỳ âm trầm phức tạp. Quý Nhiên bị anh dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau, Quý Thành Xuyên nhanh chóng che giấu đi cảm xúc, hít vào một ngụm khói, nheo mắt lại.

"Không nói nữa." Anh rũ lông mi: "Con còn nhỏ, không cần lo lắng nhiều như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro