Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tự giải quyết cho tốt.

Đây không phải câu tốt đẹp gì, chỉ năm chữ, từng từ từng chữ như đang cảnh cáo cùng trào phúng mãnh liệt không thể bỏ qua. Phản ứng đầu tiên của Bạch Hà là cho rằng bản thân đã làm sai chuyện gì, phá hỏng quy củ khiến Quý Thành Xuyên tức giận. Khiến cậu trái lo phải nghĩ, lần trước gặp mặt Quý Thành Xuyên là ngày sinh nhật đó, Quý Thành Xuyên dẫn mình đi mua đồng hồ, từ sau đó đến giờ đã hơn nửa tháng, cậu cũng không dám chủ động đi tìm anh.

Duy nhất chỉ có thể nghĩ đến lần đó, là cậu trai nhỏ đột nhiên xuất hiện, Quý Thành Xuyên gọi cậu ấy là Nhiên Nhiên.

Bạch Hà như phảng phất quay lại tình cảnh lúc ở trung tâm thương mại khi đó, cậu ta bị Quý Nhiên nhìn chằm chằm, đôi mắt kia trắng đen rõ ràng, trong suốt không thấy đáy, không có một tia tạp chất nào, nhìn về phía Bạch Hà như cái cái kẹp gắp than, đâm chọc cậu ta đang tự lừa mình dối người, đem hai chữ "tình nhân" kia chảy máu đầm đìa phơi bày rõ rệt như ở nơi ban ngày, xua mọi cảm xúc tối tăm thành mảnh vụn.

Cậu ta do dự một hồi lâu, điện thoại bị nắm trong lòng bàn tay đến nóng bừng, cũng không dám gọi cho Quý Thành Xuyên, thái độ của thư ký cũng khiến cậu ta không dám hỏi nhiều. Chừa lại chút mặt mũi cho bản thân đi. Cậu ta thầm nghĩ trong lòng, chua xót trong nháy mắt trào lên hốc mắt, thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng, âm thanh khiến người ta phiền lòng, Bạch Hà trừng mắt nhìn trần nhà trong chốc lát, thu hết mọi cảm xúc, khom lưng từ cửa sau của phòng học lén ra ngoài.

Quý Nhiên không biết chuyện lúc này Quý Thành Xuyên đã đẩy Bạch Hà ra, lời nói của dì giúp việc như cọng rơm cứu mạng, cậu không nói lời nào mà bắt lấy ý đó, kéo cả tay lẫn chân che giấu đi mấy hành động kỳ quái gần đây của mình --- xem phim cấm đồng tính đều do Quý Thành Xuyên, xuất tinh trong mơ cũng do Quý Thành Xuyên, tâm phiền ý loạn quỷ quái cũng do Quý Thành Xuyên, bị Quý Thành Xuyên ôm đến phòng ông ta ngủ lại càng không thể tha thứ, Quý Thành Xuyên không ôm mình qua, cậu cũng sẽ không rúc trong ngực Quý Thành Xuyên cả đêm...

Tóm lại đều là lỗi của Quý Thành Xuyên! Đều là Quý Thành Xuyên không bình thường, chỉ cần Quý Thành Xuyên bình thường, ở cùng phụ nữ, cuộc sống của cậu cũng sẽ khôi phục bình thường!

Nhanh chóng làm rõ tầng "quan hệ" này trong tâm trí, nỗi uất ức nhiều ngày nay của Quý Nhiên hình như cũng đã được thông suốt, phiền muộn trong lòng cũng được khai sáng, sỉ nhục tối hôm qua cũng được vứt ra sau đầu. Cậu như người mù thấy được ánh sáng, hưng phấn mà xoa tay, liên tục gật đầu với dì giúp việc: "Đúng đúng, để cho ông ấy tìm một người mẹ kế cho cháu!"

Dì giúp việc đương nhiên không biết mấy suy nghĩ rối tung trong lòng Quý Nhiên, bà chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, xem ra dù cuộc sống có điều kiện đến đâu, mấy đứa nhóc choai choai đều cần phải có mẹ.

Bên kia, Quý Thành Xuyên còn không biết Quý Nhiên đang cân nhắc suy tính gì trong đầu, anh tràn đầy hứng phấn mà tính ngày nghỉ, tính toán nói được làm được, dẫn Quý Nhiên ra ngoài chơi một vòng thật vui.

Điện thoại của Phương Đình gọi tới, anh đi vào một quán điểm tâm cao cấp, cửa hàng là của người quen mở, ẩn trong một con hẻm chật hẹp giữa thành thị nhộn nhịp, mặt tiền tấc đất tấc vàng thuê thầy làm điểm tâm nổi tiếng, mỗi ngày chỉ cung cấp thực đơn cùng phân lượng nhất định, nhìn hơi vắng vẻ lạnh lùng, thực ra lại được truyền miệng nhiều nhất trong đám người ham mê ẩm thực, cũng không phải người nào cũng có thể được thưởng thức.

Giây phút người giữ cửa mở cánh cửa gỗ ra, nhẹ gọi một tiếng "Quý tiên sinh", người phục vụ liền dẫn anh đến phòng.

Quý Thành Xuyên vừa nhận điện thoại vừa hướng người phục vụ gọi đầu bếp ra, Phương Đình vào thẳng vấn đề, nói thẳng: "Cậu đẩy Bạch Hà đi?"

"Nhanh như vậy đã truyền đến tai cậu rồi sao?"

"Vô nghĩa, tôi là ông chủ của cậu ta, chuyện gì mà cậu ta không nói cho tôi biết."

Quý Thành Xuyên khẽ cười một tiếng, vừa lúc đầu bếp chính lại đây, anh dặn dò vài câu, Phương Đình dựng thẳng lỗ tai lên nghe, hỏi: "Cậu lại muốn ăn đồ ngọt?"

"Quý Nhiên thích ăn."

Ý gì không cần nói cũng biết. Phương Đình là loại người trời sinh đã đánh mất tình cảm cha con của nhân loại, anh ta chỉ thích người thông mình, đối với cháu trai được Quý Thành Xuyên chiều con đến tận trời kia vừa tùy hứng vừa vô tri luôn không có hảo cảm, kết quả từ khi Quý Nhiên trở về, khí chất tinh anh quanh người Quý Thành Xuyên dường như đều bị thay thế bằng "tình thương của cha", làm anh ta thường xuyên trợn trắng mắt. Vốn định cố tình xem nhẹ cuộc gặp vô tình tối qua tại KTV, nghe thấy tên của Quý Nhiên, cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Nhóc con kia ngày hôm qua về không sao chứ? Có ói không?"

"Không sao." Quý Thành Xuyên nhớ đến bộ dạng trộm vùi vào ngực hắn của Quý Nhiên thì cực kỳ vui sướng, tâm tình rất tốt cũng hỏi lại Phương Đình: "Cậu gọi điện vì chuyện này?"

Đương nhiên không phải.

Phương Đình hắng giọng, quay lại đề tài cũ: "Bạch Hà đã làm sai chuyện gì? Đứa bé này chạy đến tìm tôi, khổ sở không ít, sao cậu lại không có dấu hiệu gì thế?"

Quý Thành Xuyên trả lời nhẹ nhàng: "Quý Nhiên không thích cậu ta."

"Ôi anh ruột của tôi ơi!" Phương Đình kêu lên thảm thiết không thể nhẫn nại: "Ngài cũng không phải muốn tìm mẹ kế cho nó chứ, trẻ con thì biết thích cái gì? Lừa gạt là được, sao cậu lại nghe lời như thế chứ, tôi thấy cậu nuôi con mà như nuôi tình nhân, cậu là cha nó hay nó là cha cậu?"

Quý Thành Xuyên xoay sang nghe điện thoại, mặc kệ anh ta đang nói linh tinh vớ vẩn: "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

"Từ từ đã!" Phương Đình ngừng oán giận, không có tình cảm gì nói: "Bạch Hà tới tìm tôi, đem thẻ cậu cho đưa tôi, để tôi thay cậu ta trả lại cho cậu, nói lúc bắt đầu là vì tiền, cậu cho cậu ta quá nhiều, sau lại không cần tiền của cậu."

Vừa lúc tuổi trẻ, tâm cao khí ngạo, lại có được một sinh viên ưu tú, cam tâm hầu hạ dưới thân một người đồng tính lớn tuổi, không cần tiền, còn có thể vì điều gì. Bạch Hà là một đứa trẻ tốt, dù là thân thể cậu ta, hay là tính cách ngoan ngoãn luôn nghe lời, cho đến nay vẫn luôn là niềm vui của Quý Thành Xuyên. Nhưng loại vui này khác với niềm vui Quý Nhiên tạo ra cho anh, vĩnh viễn cũng không thể chiếm được thế thượng phong.

Đầu bếp chính đã chuẩn bị xong điểm tâm, Quý Thành Xuyên dặn một câu: "Việc nào ra việc đó, cậu tùy tiện tìm một cái cớ cho cậu ta tiền" liền cúp điện thoại. Để cho Phương Đình ở bên kia đang tiếc hận rèn sắt không thành thép, nhìn điện thoại "nguyền rủa": cậu con tốt của cậu sớm muộn gì cũng gây sức ép cho cậu chết!

Lúc này, ai có lường trước được câu chê cười này ngày sau lại như lời tiên tri. Quý Thành Xuyên mang điểm tâm tinh xảo về nhà cho con trai, bàn tính nhỏ của Quý Nhiên vang lên tạch tạch, cậu không hiểu sao lại sinh ra chút cảm giác "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm"*, dường như ý thức được kế lớn "bức hôn" có chút không đạo đức, cần bản thân ngoan ngoãn nghe lời để tiến hành thúc đẩy, vì thế khó có được khi không tức giận trừng mắt với Quý Thành Xuyên, ngay cả thẹn thùng hôm qua cũng đều cố nén không nhớ lại, nhận lấy túi giấy Quý Thành Xuyên đưa ngồi trên sofa bắt đầu gặm.

*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Quý Thành Xuyên đã lâu mới nhớ lại cảm giác ôm con mình ngủ trong lòng, nhìn Quý Nhiên mỗi một cái liếc mắt cũng như đang bọc mật, càng nhìn càng cảm thấy đau thấu tim.

Anh ngồi cạnh Quý Nhiên, hỏi Quý Nhiên sau khi tỉnh dậy có không thoải mái ở đâu không, có được đáp án khiến anh yên tâm, cũng không nói thêm gì cùng xem TV với Quý Nhiên.

Dì giúp việc nấu cơm trong phòng bếp, hương vị nồng đậm lan tỏa trong từng góc của biệt thự, TV ồn ào, ngồi cạnh anh là cậu nhóc gọi anh là "cha", cùng ngồi trên sofa, hai người cách nhau không xa, giơ tay nhấc chân đều có thể chạm vào. Quý Nhiên giật mình sinh ra một loại ảo giác, giống như trở về lúc trước, trở lại một năm cậu mới bị bà ngoại dẫn đi, mỗi ngày mỗi đêm đều mong nhớ muốn trở về bên cạnh Quý Thành Xuyên, cùng chung sống với anh.

Cậu có chút phiền muộn lại gặm một miếng điểm tâm, đột nhiên trước mặt tối sầm, cả đầu bị Quý Thành Xuyên ôm vào lòng.

"Làm gì..."

Quý Nhiên lập tức nổi lông tơ đầy người, vừa mới mở miệng đã bị kéo ngã xuống, cậu xua tay giãy chân muốn giãy giụa, đột nhiên nghe thấy tiếng vang truyền tới từ TV, hình như là hai người đang... hôn môi?

Đúng rồi, vừa rồi cậu có chút thất thần, trong phim hai diễn viên hình như đang làm rõ lòng mình, ánh mắt nhìn nhau như keo, tô đậm không khí hôn nồng nhiệt cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

Trong nháy mắt, Quý Nhiên ngay cả phản kháng lại cũng quên, cậu giống như chú vịt ngốc nghếch rúc vào lòng Quý Thành Xuyên, nghĩ thầm: cho nên, Quý Thành Xuyên là vì không muốn cậu coi mấy cảnh "không hài hòa" trên TV?

Quý Thành Xuyên rút điều khiển từ dưới mông Quý Nhiên, tìm kênh "Thế kỷ băng hà" mở ra, lúc này mới buông Quý Nhiên ra. Sắc mặt anh bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Quý Nhiên vì che giấu xấu hổ, vội vàng cúi đầu tìm mảnh vụn vừa rồi bị rơi xuống, ngay sau đó trừng lớn hai mắt – mảnh vụn đáng chết không sai lệch, lại rơi ngay trên đũng quần của Quý Thành Xuyên!

"Rơi rồi thì bỏ đi."

Quý Thành Xuyên không để ý, lấy giấy vo mảnh vụn lại vứt bỏ, còn thuận tay lấy một miếng điểm tâm từ trong túi giấy ra, bón đến miệng Quý Nhiên.

Trong TV, con sóc vĩnh viễn cũng không đuổi kịp quả thông.

Ngoài TV, mí mắt Quý Nhiên vẫn còn sót lại chút ấm áp từ đôi tay của Quý Thành Xuyên, bên môi chạm phải miếng điểm tâm mềm mại, hương vị ngọt thanh truyền vào mũi, trong tai đều là tiếng tim mình đập thình thịch. Đầu cậu như bị nhúng nước, cảm xúc mơ màng hồ đồ bị quấy phá, cuối cùng loạn thành một đống, thế nhưng chỉ còn sót lại một ý niệm, da mặt cậu lúc xanh lúc đỏ ---

Ông xem phim thấy cảnh hôn môi thì muốn che mắt tôi lại, vậy ông có biết sau lưng ông, tôi đã xem những cái gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro