Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu là dựa theo "Sách lược tác chiến" của Quý Nhiên khi mới về nhà, giờ phút này cậu hoàn toàn có thể đánh bay tay của Quý Thành Xuyên, sau đó khiêu khích mà trừng mắt với anh, nói ra những lời này, nhất định sẽ đánh bay lão khốn kiếp này không kịp trở tay.

Nhưng hiện tại chiến lược đã thay đổi, hành động tự nhiên cũng thay đổi theo.

Quý Nhiên kiềm chế sự mất tự nhiên trong lòng, giống như một cái đầu búp bê bằng gỗ cứng ngắc hé miệng, dùng răng nanh ngậm lấy miếng điểm tâm trên tay Quý Thành Xuyên, nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống.

"Thật ngoan."

Quý Thành Xuyên vừa lòng cười, lau mẩu vụn bên khóe miệng Quý Nhiên, tiện tay liếm đầu ngón tay, đứng dậy đi vào phòng bếp. Quý Nhiên bị động tác này dọa sợ tới mức sắp rớt cả tròng mắt, thiếu chút nữa nổi da gà nhảy ngay tại chỗ, chỉ có thể vào dựa vào mặc niệm "lấy đại cục làm trọng" cố nhịn xuống.

Một tháng tiếp đó, trong kế hoạch nham hiểm của Quý Nhiên, cuộc sống của hai cha con lại vô cùng hài hòa.

Nếu nói vốn Quý Nhiên có một loại bản năng 'giám thị' đối với Quý Thành Xuyên, kiên định với 'thế công nhu thuận' với anh, mọi sự chú ý với Quý Thành Xuyên ngày càng gia tăng.

Cậu tự kiếm một cái cớ thoạt nhìn rất hoàn mỹ cho chính mình: tất cả cũng vì để nắm chắc sở thích của Quý Thành Xuyên, trăm trận trăm thắng.

Nhưng hành động của cậu trong mắt Quý Thành Xuyên và dì giúp việc lại mang một nghĩa khác.

Không nháo, không náo loạn, không hề vừa thấy anh là mắng mỏ, thậm chí khi Quý Thành Xuyên ngẫu nhiên sờ đầu thân mật cậu cũng không né, thời gian ngồi ngốc trong phòng khách ngày càng dài, thời gian tự giam mình trong phòng ngủ ngày càng ít, mỗi khi Quý Thành Xuyên tìm Quý Nhiên, đều phát hiện ánh mắt của cậu dừng lại trên người mình, hai người chạm mắt, Quý Nhiên mới hơi ngượng ngùng mà nhanh quay đầu đi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí có một ngày, trong lúc vô ý Quý Thành Xuyên nói thời tiết ngày hôm nay khá khô, Quý Nhiên nghe xong, lúc ăn cơm chiều xong, cậu từ trong bếp lấy ra một quả táo, dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Thành Xuyên mà ngượng chân ngượng tay đi lại nhét vào tay Quý Thành Xuyên, lỗ tai đỏ bừng nhanh chóng xoay người chạy mất.

Sự tình chuyển biến quá đột ngột, Quý Thành Xuyên kinh hỉ thỏa mãn nhưng cũng rất nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân ở trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quy kết cho việc Quý Nhiên ngủ một giấc với mình, cảm thấy trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, ai đối tốt với chúng chúng đều hiểu được, thời gian lâu dài, nháo cũng nháo đủ rồi, tự nhiên cũng bị tình yêu của cha làm tan chảy.

Về phần dì giúp việc, bà vốn muốn tìm một thời cơ thích hợp, giống như lúc Quý Nhiên phát giận ném bát đóng sầm cửa lại, cẩn thận đề nghị Quý Thành Xuyên vì Quý Nhiên mà tìm một người mẹ kế, nhưng thái độ của Quý Nhiên lại thay đổi khác thường ngoan ngoãn hơn, bà cũng không đoán ra trong lòng đứa nhỏ này nghĩ gì, chỉ có suy nghĩ không có việc gì là tốt rồi, tạm thời đem suy nghĩ 'gợi ý kết hôn' giấu trong lòng.

Biết đến kế hoạch đầy đủ của Quý Nhiên, chỉ có một mình Lý Hạc Dương.

Lúc đó hai người bọn họ đang ở trong cửa hàng vừa ăn kem vừa học bài, từ sau khi Quý Nhiên về nhà, Quý Thành Xuyên không răn dạy chỉ toàn chiều chuộng ba ngày nghỉ học hai ngày xin phép, trước cuộc thi giữa kỳ, thành tích của cậu tệ đến rối tinh rối mù, chủ nhiệm lớp nhịn đôi cha con không có quy củ này thật lâu, rốt cuộc cũng giận tím mặt, so sánh với thành tích hơn hẳn của Lý Hạc Dương mắng cậu ta một trận, ra lệnh cưỡng chế cậu ta không được dẫn Quý Nhiên đi loạn cả ngày, phải giúp đỡ Quý Nhiên trong cuộc thi cuối kỳ, để thành tích của cậu tiến bộ hơn.

Đôi bạn cùng tiến này mỗi ngày đều không hoàn thành nhiệm vụ được quy định.

"Làm sao, có phải là một kế hoạch hoàn hảo hay không?"

Quý Nhiên ngậm muỗng nhỏ, hai chân đung đưa, khuôn mặt dạt dào đắc ý nhìn Lý Hạc Dương, chỉ kém viết trên trán mỗi câu 'mau khen tớ!'

Lý Hạc Dương trầm mặc không nói.

Cậu ta quả thực không đành lòng đả kích cậu, chậm rì rì nuốt mẩu kem nói: "Cậu đi đâu tìm mẹ kế cho mình hả? Đến trung tâm môi giới tìm một người vợ cho cha cậu?"

"Cậu nói cái gì thế." Quý Nhiên nhấc chân đá cậu ta: "Tớ phát hiện lão khốn kia đối với tớ thực sự có chút... Uhm... Nói gì nghe nấy? Tớ càng không gây lộn với ông ta thì ông ta càng cao hứng, quay đi ngoảnh lại tớ sẽ trực tiếp nói với ông ta tớ muốn có một người mẹ, ông ta nhất định sẽ bằng lòng."

"Ông ấy không phải thích đàn ông sao?"

"Chính ông ấy đã nói, đều được."

Lý Hạc Dương vẫn không thể gật bừa, cậu ta giống như ông cụ non thở dài: "Gà con này, không phải chứ, nhưng cậu không cảm thấy mình có hơi tùy hứng sao?"

Quý Nhiên tràn ngập lòng chờ đợi một tiếng khen ngợi, nghe vậy lại ngẩn người, hơi tức giận.

Cậu cắm thìa xuống: "Tớ làm sao? Tớ còn không gây lộn với ông ta, còn muốn tớ thế nào nữa?"

"Cậu thực sự cảm nhận được từ tận trong lòng mình, tự cậu muốn có một người mẹ kế sao?"

Không đợi Quý Nhiên trả lời, Lý Hạc Dương đã lắc đầu trước. Cậu ta biết tính tình Quý Nhiên không thể thuyết phục, chỉ khăng khăng làm mọi thứ mà cậu chắc chắn một cách ngu ngốc, sớm hay muộn cũng tự ngáng chân chính mình, quăng cậu ngã một lần thì cậu mới nhớ được.

Quý Nhiên lại càng tức giận.

Cậu trừng mắt nhìn Lý Hạc Dương nửa ngày, trong lòng mắng to đối phương đừng có nói chuyện không biết đau eo, cậu ta vốn không biết cậu đã trải qua những gì! Cậu tóm lấy sách của Lý Hạc Dương vẽ lên đó một cái đầu heo, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu thì hiểu cái gì!"

Vẽ xong đẩy vở ra, vác cặp sách đứng dậy: "Tớ đi đây!"

Lý Hạc Dương to đầu: "Đi đâu thế, cậu còn chưa làm xong bài tập đâu."

"Lão khốn kia muốn dẫn tớ đi coi phim!"

"..."

Người làm cha còn chưa thèm quan tâm đến thành tích của con mình. Lý Hạc Dương nghệt mặt nhìn Quý Nhiên đi khỏi cửa hàng, nghĩ cậu làm Hoàng Thượng thì việc gì phải vội vã đâu.

Muốn coi phim là hôm qua Quý Nhiên nói. Lúc ấy Quý Nhiên vốn muốn dò hỏi Quý Thành Xuyên một chút, bởi vì gần đây cậu cảm thấy Quý Thành Xuyên ít ra ngoài buổi tối, thậm chí tiệc rượu xã giao cũng ít hơn nhiều, cũng không mang về mấy dấu hôn hay hơi thở ái muội nào đó.

Lão già này chẳng lẽ muốn một lần nữa làm người?

Kết quả chờ cậu hỏi ra "Gần đây sao không ra ngoài buổi tối?" Quý Thành Xuyên không biết là đang giả ngu hay gì, vươn hai ngón tay nhéo mặt cậu một phen, hỏi: "Nhàm chán sao? Vốn muốn cuối tuần này dẫn con ra ngoài chơi, không bằng ngày mai cùng cha ra ngoài ăn cơm?"

Tôi với ông có thể chơi cái gì.

Vốn định từ chối, mở miệng ra lại thành: "Tôi muốn đi coi phim."

Quý Thành Xuyên xin gì được đấy: "Được thôi."

Đã đến giờ hẹn, Quý Nhiên tìm được xe của Quý Thành Xuyên, cửa sổ kín bưng, cửa xe đóng chặt, thế mà lại không có ai. Cậu ngó trái nhìn phải một hồi, chạng vạng, đèn đường nơi phố xá vừa được bật lên rộn ràng náo nhiệt, trong đám người không có gương mặt khiến người ta chán ghét kia. Cậu hơi mất hứng, dùng chân đá xe một cái.

Lại đi quanh xe một vòng, đang cúi đầu định lấy điện thoại gọi, đột nhiên như có điều cảm ứng, Quý Nhiên đột ngột xoay người, va thẳng vào ngực Quý Thành Xuyên. Cậu theo bản năng lùi lại mấy bước, mắt thấy thắt lưng sắp bị va vào kính, Quý Thành Xuyên đã vươn tay, dễ dàng kéo cậu vào ngực.

"Chờ sốt ruột rồi?" Lão đàn ông trầm giọng hỏi trên đỉnh đầu cậu.

Quý Nhiên theo một mùi hương dễ ngửi từ trong ngực ngẩng đầu lên, trên tay kia của Quý Thành Xuyên cầm một cây keo bông to đùng, mỉm cười nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro